Sở Ngu tắm xong đi ra, nhìn thấy tiểu cô nương ngồi im lặng bên bàn đá, không biết đang nhìn cái gì.
Tò mò đi đến ngồi vào cái ghế bên cạnh nàng ân cần hỏi thăm.
- Sao còn chưa đi ngủ?
- Tóc vừa mới khô.
Mộc Đinh Hương cầm cái khăn lau tóc trên đầu vắt ngang qua vai, khẽ quay đầu lại nói chuyện với Sở Ngu.
Nào ngờ vừa nhìn đã thấy người kia chỉ mặc một thân bạch y mỏng tanh, tóc dài hờ hững buông xuống rũ ở trước ngực.
Trong động ánh đèn mờ nhạt càng làm thân ảnh Sở Ngu có vẻ nhu hòa.
Trước ngực bởi vì xiêm y đơn bạc mà hiện ra cảnh xuân vô hạn.
Mộc Đinh Hương nghe được cổ của mình nhợt nhạt phát ra một tiếng nuốt khan.
Trong động yên tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng, giống như làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp, Đinh Hương cúi đầu che đi gương mặt nóng ran.
Sở Ngu tất nhiên cũng đã nghe thấy, trong lòng âm thầm cười một tiếng, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này đúng là đơn thuần đáng yêu.
- Được rồi không nói nữa, ngủ đi.
Ngày mai ta cần phải dậy sớm.
Đinh Hương lúc này mới nhớ tới thân phận của tướng công nhà mình, là đệ nhất đồ tể giết heo của Nhạc huyện đó nga...!":))))"
Chỉ là thân thể trước mắt này thật sự vô pháp cùng đồ tể cơ bắp liên hệ với nhau.
Mộc Đinh Hương buông màn lụa bò lên trên giường, ép người nằm vào sát mé vách đá.
Chừa cho Sở Ngu một mảnh giường trống không, thật lớn và thoải mái.
Sở Ngu cười nói.
- Nếu không phải bên trong có vách đá ngăn lại, sợ là ngươi muốn rớt khỏi giường lâu rồi.
Nào xích ra bên ngoài nằm một ít, ta không có ăn thịt ngươi đâu.
Mộc Đinh Hương lúc này mới có chút ngượng ngùng mà xê dịch thân mình ra bên ngoài, vẫn là có chút câu nệ không bỏ được.
Sở Ngu trở tay vung lên, trong tay không biết thứ gì bay ra, đem đèn dầu bên kia vách đá tiêu diệt, toàn bộ thạch động nháy mắt rơi vào trong bóng tối.
Bởi vì sự việc thình lình xảy ra, thân mình Mộc Đinh Hương từ căng cứng dần dần thả lỏng lại.
Vừa nhắm mắt lại nghe âm thanh trầm thấp của nữ nhân bên cạnh truyền vào trong tai
- Ngươi biết hai vợ chồng cùng nhau ngủ là ngủ như thế nào hay sao?
Sở Ngu nói một tiếng, thành công làm cho Mộc Đinh Hương thân mình trở nên cảnh giác hơn.
Nàng có chút do dự nhỏ giọng trả lời.
- Còn không phải là giống chúng ta bây giờ sao.
Cùng giường cùng chăn, nhắm mắt lại liền ngủ.
Sở Ngu vừa nghe không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
- Ừ! chính là như vậy, ngươi nói đúng rồi.
Nói xong cho nàng nhiều thêm một góc chút chăn, nghiêng đi thân mình, bắt đầu vỗ về tâm trí đi vào giấc ngủ.
Rất nhanh, Sở Ngu hô hấp vững vàng, không hề có động tĩnh nào khác.
Mộc Đinh Hương nằm phía trong lại mở mắt ra, trong bóng đêm, không ai có thể nhìn thấy trong mắt nàng lộ ra hung quang phức tạp.
Nam nhân cùng nữ nhân đi ngủ, đương nhiên không đơn giản chỉ là đắp chăn nhắm mắt lại ngủ.
Mộc Đinh Hương không tiểu hài tử ba tuổi, đã chứng kiến qua sự tình của hai vị tỷ tỷ, tự nhiên là biết nàng ta muốn nói đến chuyện gì.
Khi Sở Ngu hỏi nàng chuyện tế nhị này, nàng chỉ có thể một mặt giả ngu.
Bởi vì nàng không biết Sở Ngu đến tột cùng là có ý tứ gì, từng nghe nói nữ nhân trong cung tựa hồ cũng giống như nam nhân có thể làm chuyện kia.
Nếu Sở Ngu thật sự muốn, nàng cũng có thể cho.
Thà trao thân cho Sở Ngu vẫn tốt hơn bị Mộc mẫu bán cho nam nhân khác, chỉ sợ kết cục khi đó sẽ càng thảm hại hơn.
Sở Ngu bản thân cũng là nữ nhân, nếu muốn cùng nàng làm sự tình như vậy, trên phương diện đó chắc chắn sẽ thương tiếc thân thể của nàng có phải hay không?
Mộc Đinh Hương dựng tai lắng nghe, bên tai hô hấp bằng phẳng, người này tựa hồ thật sự ngủ rồi, chắc là thật sự không có ý tứ cùng mình làm việc kia.
Mới vừa rồi nàng nói những lời đó chắc chỉ là nói giỡn, đơn thuần chỉ muốn trêu chọc mình mà thôi.
Mộc Đinh Hương sờ sờ khuôn ngực phập phồng của mình, cảm thấy thân thể mình ốm như vậy, Sở Ngu sẽ thích sao?
Chung quanh thực an tĩnh, ngẫu nhiên có chút gió từ khe đá thổi qua, phát ra âm thanh gào rít khe khẽ.
Ngoài rừng ban đêm côn trùng nhỏ cùng nhau cất tiếng kêu, tạo thành một bản giao hưởng du dương ru người ta vào giấc ngủ.
Mộc Đinh Hương miên man suy nghĩ, không biết qua bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Giường ngủ rất thoải mái, phía dưới lót chút sợi bông làm từ nhung thảo.
Không giống với giường của Mộc gia, ván giường vừa cứng vừa cộm.
Hơn nữa ở đây còn có màn lụa chống đỡ, một con muỗi cũng không có.
Trong sơn động thoáng mát lúc nào cũng có một cổ hương vị dễ chịu, không giống như gian phòng nhỏ chật chội kia, nơi nơi đều là giày vớ của Mộc Quyết Minh.
Mùa hè vừa đến, trong phòng liền bốc lên mùi hương khó ngửi.
Mộc Đinh Hương khó có được một giấc mộng đẹp, cảm giác chính mình như là đang ở trên trời cùng mấy đám mây phiêu du tự tại.
Quanh thân một mảnh tuyết trắng, lông xù xù, lại mang mùi thơm ngào ngạt, thoải mái đến mức không muốn tỉnh lại.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến từng tiếng âm thanh non nớt.
- Mẫu thân, mẫu thân~~
Mộc Đinh Hương phất phất tay, muốn đem thanh âm trẻ con đuổi ra khỏi đầu.
Nhưng thật đáng tiếc, âm thanh ấy vẫn vang lên không ngừng.
- Mẫu thân, người mau rời giường đi....
Mộc Đinh Hương lúc này mới giật mình thức giấc, kết thúc giấc mộng cùng mây trắng mềm mại chơi đùa.
Nàng mở to đôi mắt ra nhìn dáo dác, đập vào mắt là một mảnh màn mỏng trắng tinh bay phất phới.
Bình tĩnh lại một chút, lúc này mới ý thức được ngày hôm qua nàng đi theo Sở Ngu trở về nhà, đêm qua ngủ trong sơn động này.
- Mẫu thân ơi~~
Như thế nào còn có thanh âm này, không phải chỉ có ở trong mộng sao, như thế nào đã từ trong mộng chạy ra bên ngoài rồi.
Mộc Đinh Hương quay đầu chỉ thấy có vật nhỏ đưa tay xốc lên màn lụa, chui vào trong giường của nàng.
Tức khắc hoảng sợ, thân mình theo bản năng mà co rụt lại, lùi về phía sau.
- Ngươi là ai, ngươi ngươi…… Ngươi muốn làm gì?
Vật nhỏ trước mặt có tay chân giống như con người, nói chính xác là hài tử ước chừng khoảng ba bốn tuổi.
Chỉ là trên đầu mọc ra cặp sừng nho nhỏ như măng, toàn thân trên dưới chỉ bọc vài miếng trúc diệp, lộ ra cái bụng nhỏ phình phình.
Tuy là có chút đáng yêu, nhưng trên đầu nó mọc ra một đôi sừng nhỏ nhỏ.
Chứng tỏ nó không phải là con người.
Mộc Đinh Hương tức khắc trái tim co rụt lại, toàn bộ thân mình căng thẳng, cuống quít lui về phía sau.
Toàn bộ phần lưng lập tức va đập vào vách đá phía sau, đau đến nỗi nàng phát ra một tiếng kêu rên.
- Mẫu thân không cần phải sợ con, Trúc Nhi không ăn thịt của người.
Vật nhỏ nhìn thấy Mộc Đinh Hương bộ dạng hoảng sợ, trong lòng cảm thấy bị tổn thương.
Dẩu môi mếu máo, dường như sắp khóc đến nơi.
Mặc dù vật nhỏ vừa nhìn đã biết không phải người.
Nhưng nhìn nó ủy khuất muốn khóc, Mộc Đinh Hương tâm trí đang sợ hãi lập tức giáng xuống không ít, cả hai cứ như vậy ngồi trên giường mắt lớn trừng mắt nhỏ.
- …Hức… Mẫu thân……
Tiểu yêu quái thút tha thút thít, một bên xốc mí mắt nhìn nàng, một bên cẩn thận tránh làm nàng hoảng sợ.
Nó bày ra mấy hành động dễ thương thành công thu phục được tâm tư của nàng, trong lòng lập tức mềm thành một mảnh.
Tiểu yêu quái tựa hồ không có ý muốn làm thương tổn mình, hơn nữa thoạt nhìn đã biết da dẻ của nó rất mềm mại.
Nếu nó thật sự có ý xấu, chỉ cần nó động ngón tay nàng cũng không phải là đối thủ.
Đinh Hương vươn tay, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào cái bụng nhỏ tròn trịa.
Nhìn mặt trên mặt lẫn cái bụng bia nhỏ vì nhột mà run rẩy, có chút mắc cười.
- Tên của ngươi là Trúc Nhi?
- Ân.
Vật nhỏ nhìn thấy Mộc Đinh Hương đã không còn sợ nó, mở to hai mắt dùng sức cọ cái đầu vào lòng bàn tay của nàng.
- Mẫu thân thơm quá.
Mộc Đinh Hương nghe tiểu Trúc khen trên người nàng thơm.
Đưa tay lên ngửi cũng không cảm thấy mùi hương phát ra từ nơi nào.
Nhưng nàng không biết một điề, thứ mà tiểu Trúc yêu thích chính là chi khí cỏ cây trên người của nàng.
Đinh Hương thuộc mệnh mộc, trời sinh thân cỏ cây, những năm gần đây nàng đều hoa màu tiếp xúc, ngủ cũng là tìm bụi cỏ mà nằm.
Từ đó nàng cùng cỏ cây gắn bó keo sơn, trên người cũng nhiễm cỏ cây chi khí, cho nên thu hút được tiểu yêu này.
- Ta không có mùi gì đâu, trên người Sở Ngu mới có mùi thơm.....!Đúng rồi, tại sao ngươi lại gọi ta là mẫu thân?
Vật nhỏ