Sở Ngu cúi đầu nhìn thân hình bé nhỏ trong lòng, tay ôm lấy eo của nàng, cảm thụ được đối phương toàn thân quá mức đơn bạc, trong đầu lại liên tưởng đến lời nàng nói buổi chiều hôm nay.
Thật sự không thể tưởng tượng được trên đời này lại có cha mẹ tệ bạc như vậy, xem nữ nhi giống như súc vật mà đối đãi.
Lúc này Mộc Đinh Hương căn bản không có biện pháp tưởng tượng nhiều như vậy, trên người Sở Ngu mùi thơm ngào ngạt đem nàng cả người ôm chặt đến gắt gao.
Nàng không hề nghĩ một người giết heo cả ngày tiếp xúc với máu me nội tạng, cư nhiên trên người lại toả ra mùi hương thơm đến như vậy.
Thời điểm nàng còn mải mê miên man suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng.
- Đến nơi rồi.
Mộc Đinh Hương ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt đúng là con lộ nhỏ đi thông đến nhà Mộc gia, từ nơi này đi tiếp, không cần thời gian nửa nén hương liền về đến nhà.
Mộc Đinh Hương xuống ngựa, ngẩng đầu lên nhìn Sở Ngu ung dung ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, cảm thấy hết thảy trước mắt đều không quá chân thật.
Nếu không phải hiện tại bụng vẫn còn no căng, nàng thậm chí hoài nghi bản thân có thật đã đi đến Sở Gia cuối thôn, đi đến cái sơn động kia.
- Ngươi sáng mai có thật sẽ đến đây hỏi cưới ta?
Mộc Đinh Hương thật cẩn thận hỏi lại để xác nhận.
Lâu nay tâm tư và niềm tin của nàng luôn luôn bị người khác giẫm đạp, chỉ có thể cố chấp hỏi đi hỏi lại để xác nhận nàng mới có thể an tâm.
Sở Ngu thấy nàng ánh mắt giống như nai con tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi, trên mặt toàn là chờ mong.
Nàng cực kỳ kiên nhẫn, tận lực kiên trì ôn nhu đối đáp, làm cho bộ dáng chính mình thoạt nhìn càng khiến người khác thêm tín nhiệm.
- Nhất định ta sẽ đến.
Mộc Đinh Hương lúc này mới yên tâm, hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, xoay người chạy về nhà Mộc gia.
Nhìn tiểu cô nương bóng dáng nhẹ nhàng dần dần biến mất trong màn đêm, Sở Ngu nguyên bản sắc mặt ôn hòa chậm rãi thay đổi, trong ánh mắt hiện lên một tia sắc bén.
Thời điểm Mộc Đinh Hương về đến nhà, phu thê họ Mộc còn có bà mối Vương cách vách trong thôn ngồi ở trong viện không biết đang nói cái gì.
Nàng cũng lười đi nghe, mắt nhìn thẳng đi trở về phòng.
Mọi khi Mộc mẫu nhìn thấy nàng tỏ thái độ như vậy, chắc chắn sẽ chửi ầm lên một phen, nhưng đêm nay lại phá lệ bất đồng, thậm chí còn hướng về phía nàng cười tươi nói.
- Con gái cưng trở về nhà rồi a.
Mộc Đinh Hương đầu cũng không quay lại, trực tiếp đi vào phòng, tiện tay đóng cửa mạnh đến nỗi bên ngoài có thể nghe được.
Mộc Quyết Minh nằm ở trên giường ăn không ngồi rồi, đang mơ màng bỗng nghe thấy một tiếng vang cực lớn.
Giật mình hoảng sợ ngồi dậy ngơ ngác nhìn thấy là Mộc Đinh Hương làm, liền bĩu môi mắng nàng một câu tiện nhân.
- Như thế nào? Ngày mai chuẩn bị xuất giá hôm nay ngươi bắt đầu lên mặt với ta à?
Mộc Đinh Hương không thèm để ý tới hắn, cũng không nghĩ sẽ đem sự tình của nàng và Sở Ngu nói cho họ biết, im lặng cởi giày lên giường nằm.
- Còn đối với ta tỏ vẻ xa cách.
Ngươi không biết đâu, cha cùng nương muốn đem ngươi gả cho Trương Quan Phu, ngày mai người ta liền tới đưa lễ hỏi đem ngươi về làm vợ lẽ...!
Mộc Quyết Minh vô cùng đắc ý, bắt đầu miệng mồm ngoan độc.
- Hay là chúng ta cùng nhau đánh cược đi, ngươi gả đến nhà bọn họ có thể sống được mấy năm.
Ba vị nương tử của hắn ta sống lâu nhất cũng không quá ba năm.
- Bất quá ngươi yên tâm, nhà chúng ta với hắn cũng gần, Trương Quan Phu nể mặt cha mẹ hẳn là sẽ không đem ngươi làm cho quá thảm.
Ách...!Ta cũng không dám nói, nam nhân có đôi khi xuống tay cũng không biết mình đánh nặng hay nhẹ đâu.
Mộc Đinh Hương tận lực bỏ qua những lời hắn luyên thuyên, nàng xem chúng như là ruồi muỗi kêu thoáng qua tai, không cần bận tâm.
Nhưng phòng nhỏ như vậy, dù nàng có che lỗ tai lại cũng không thể áp chế được giọng vịt đực ồn ào của Mộc Quyết Minh.
- Mộc Đinh Hương, ngươi đừng tưởng rằng ngươi gả đi là xong hết mọi chuyện.
Ban ngày ngươi rời giường đều phải trở về đây, như mọi khi xuống ruộng làm việc đồng án.
- Ta nói cho ngươi biết ngươi không làm thì ta cũng không làm, dù sao ta từ đó đến giờ cũng chưa từng làm ruộng giống như ngươi a.
Mộc quyết minh tự lẩm bẩm một mình.
Lúc trước hắn ta cho rằng Mộc Đinh Hương giống với hai vị tỷ tỷ, nếu gả đi hết liền không ai quản gia địa.
Hắn cực kỳ sợ nhiệm vụ làm ruộng phải rơi xuống trên người hắn.
Mộc Quyết Minh xưa nay quen chơi bời lêu lỏng, trong lòng cực kì không muốn phải làm việc nhà.
Bất quá buổi chiều nghe xong cha mẹ tính toán, trong lòng hắn vui mừng như điên.
Mộc Đinh Hương trốn ở trong chăn, trong lòng vô hạn bi ai.
Nào có chuyện nhà ai gả nữ nhi còn muốn con cái ban ngày trở về nhà mẹ đẻ trồng trọt, độc nhất chỉ có Mộc gia, thật là khinh người quá đáng.
Trên đời này có người làm cha làm mẹ như vậy hay sao! Nhà người khác mẫu từ tử hiếu, vì sao đến nhà của nàng nữ nhi phải trở thành nô lệ phục vụ bọn họ?
Cũng may nàng còn tương đối may mắn, tìm được Sở Ngu.
Hồi tưởng lại hình ảnh tươi đẹp buổi chiều, trong lòng Đinh Hương có chút mong nhớ muốn được gặp lại Sở Ngu.
Thế nhưng người ta đã đáp ứng giúp mình, bản thân nàng cũng không thể ép buộc người ta giúp đỡ gì thêm.
Mộc Đinh Hương lúc này trong lòng một mảnh quay cuồng, tâm sự rối bời.
Gặp được Sở Ngu nàng vô cùng may mắn!
Nhưng trong lòng vẫn là một mảnh hỗn loạn cùng ẩn ẩn lo lắng.
Rốt cuộc sau tất cả nàng đều không biết đâu là thật đâu là giả, ngay cả việc Sở Ngu ngày mai có tới hay không, nàng cũng không dám khẳng định.
Sợ hãi cùng bất an quanh quẩn trong lòng, làm tâm tình của nàng nhất thời khó có thể bình tĩnh.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến vang dội âm thanh tiếng đập cửa.
- Đinh Hương a mau mở cửa...
- Nha đầu..
nha đầu ngươi mau mở cửa cho ta.....!
Mộc Đinh Hương nghe âm thanh bén nhọn của Mộc mẫu, xưa nay nàng biết giọng mẫu thân nàng có vẻ hơi chói tai, duy chỉ tối nay loại cảm giác này càng thêm sâu sắc.
Nàng không có ý muốn đi mở cửa.
Thật xui xẻo cho nàng, Mộc Quyết Minh bị Mộc mẫu làm ồn ào ngủ không được, bèn hướng về phía nàng hét lớn nói.
- Nương kêu ngươi mở cửa, ngươi tại sao không đi mở cửa cho người?
Mộc Đinh Hương không có phản ứng, Mộc Quyết Minh trong lòng sinh khí.
Nhưng tiếng đập cửa vẫn đều đặn vang lên không ngừng, hắn đành nuốt cục tức ngồi dậy lê guốc gỗ đi mở cửa.
- Con phải đi ngủ, nương đứng bên ngoài gõ cửa làm cái gì?
Mộc mẫu trừng mắt nhìn nhi một cái, đem hắn đẩy qua một bên.
Trong tay ôm một bộ quần áo màu đỏ đi đến giường của Mộc Đinh Hương.
- Nha đầu, sáng mai ngươi thay bộ quần áo này vào, đây là việc tốt để ngươi phải vui mừng đấy.
Mộc quyết minh cười nhạo một tiếng.
- Vui mừng a! Gả cho Trương Quan Phu thì vui mừng ở chỗ nào? Không chừng gả đi hai ngày đã bị lão ta chỉnh chết.
Mộc mẫu nghe hắn nói như vậy nhịn không được lập tức sinh khí, cầm lấy đồ vật trên bàn hướng trên người hắn chọi đến, trong miệng không ngừng mắng chửi Mộc Quyết Minh.
- Ngày mai là ngày đại hỉ của tam tỷ ngươi.
Ngươi chỉ là tên nhãi ranh thì ở đây nói hươu nói vượn cái gì?
Mộc quyết minh khi còn nhỏ bị bệnh khó chữa, hơn nữa Mộc mẫu cũng không phải thật sự muốn ra tay tàn nhẫn với hắn.
Quyết minh chạy khắp nơi, trong miệng không ngừng hét lên.
Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ phòng ngủ gà bay chó sủa.
Mộc Đinh Hương nằm ở trong chăn, vẫn không nhúc nhích.
Dù cho chuyện gì xảy ra nàng cũng không thèm không đáp lại.
Mộc mẫu lại nói thêm hai câu, thấy nàng vẫn không thèm quan tâm đến.
Trong lòng muốn chấn chỉnh nàng một phen, nhưng hiện giờ vẫn không nên động thủ với nàng, đành phải đem cục nghẹn một hơi đi ra ngoài.
Mộc Đinh Hương ngủ cũng không an ổn, liên tiếp mơ thấy mấy giấc mộng.
Lúc thì mơ thấy Trương Quan Phu cầm gậy gỗ không ngừng hướng trên người nàng đánh xuống, có lúc lại mơ thấy Sở Ngu mặc hỉ bào đỏ thẫm nâng kiệu hoa tới cưới nàng.
Mộng cảnh vừa chuyển lại mơ thấy Mộc gia hai vợ chồng bưng một nồi bắp cơ hồ từ trên đầu nàng đổ xuống.
Thẳng đến gần hừng đông mới đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Nhìn bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, nàng vẫn giữ thói quen giống như ngày xưa rời giường mặc quần áo.
Nhìn bộ hỉ bào hôm qua Mộc mẫu đặt ở đầu giường, trong mắt đen tối không thấy rõ, đem nó để ở dưới chân hung hăng dẫm mười mấy cái cho thoả cơn giận.
Cảm thấy chưa