Mộc Đinh Hương cụp mi rũ mắt đi theo phía sau Mộc mẫu ra khỏi cửa phòng ngủ, đi vào nhà chính.
Trương Quan Phu hôm nay ăn mặc một thân hồng y, cùng với làn da ngăm đen cực kỳ tương phản với nhau.
Giống hệt như đại mã hầu, Đinh Hương nhìn thấy hắn là cả người buồn nôn.
Nam nhân đang trầm ngâm thấy nàng vén màn ra tới tức khắc mặt mày hớn hở, cười tươi đến mức lộ ra một ngụm răng vàng.
Làm người ta nhìn thấy mặt hắn phải nghĩ né xa hắn ta ba thước.
Nhìn thấy trên người nàng vẫn còn một thân bạch y, mặt mày lão ta nhăn thành một đống.
Chân mày dài rậm nhíu thành một đoàn, thần sắc có chút biến hóa rất nhỏ, cả người hắn toát lên khí thế âm trầm nguy hiểm.
Nhưng trước mắt Mộc Đinh Hương còn chưa phải là người của hắn, không đến lượt hắn ở đây khoa tay múa chân, Trương Quan Phu cau mày nhìn thoáng qua bà mối Vương.
Bà mối Vương dù sao cũng là người tinh ý, lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
Vội vàng kéo Mộc mẫu sang một bên nói.
- Ngày hôm qua không phải ta kêu ngươi chuẩn bị cho nàng một bộ hồng y sao, như thế nào hôm nay vẫn còn mặc xiêm y bạch sắc xuất giá, ai không biết còn tưởng rằng……
Mộc mẫu nào dám nói hỉ phục bị Mộc Đinh Hương cắt mất, vội tìm lý do lừa gạt bà ta cho êm chuyện.
- Sao có thể a, ngày hôm qua lúc ta trở về không may té ngã làm dơ hỉ phục, nên hôm nay không thể mặc được a.
Bà mối Vương trên mặt tuy rằng không tin, cũng không dám nói cái gì, đi đến bên cạnh Trương Quan Phu thấp giọng nói vài câu.
Nam nhân sắc mặt hơi chút hòa hoãn không ít, ngẩng đầu hướng về phía Mộc Đinh Hương cười cười.
Mộc Đinh Hương sờ sờ cánh tay đang nổi da gà, sống lưng một trận phát lạnh, nhịn không được rùng mình mấy cái.
Bà mối Vương thương lượng muốn nghi thức làm đơn giản một chút, Mộc Đinh Hương lại đề cao thanh âm nói.
- Hôm nay trong nhà này là ai muốn thành thân, các ngươi ở đây vui mừng cái gì?
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt đều ngơ ngẩn.
Mộc mẫu phục hồi tinh thần lại, bắt được cổ tay của nàng lôi kéo, trên tay siết chặt đến gắt gao.
Móng tay đâm sâu đến mu bàn tay của nàng, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng cảnh cáo nàng không nên ăn nói lung tung.
Mộc Đinh Hương dùng hết sức xô Mộc mẫu ra, tuy rằng nàng thân mình gầy yếu, nhưng thắng bà ta ở tuổi trẻ.
Mộc mẫu là phụ nữ trung niên cao hơn Đinh Hương nhất thời cũng bị nàng đẩy lùi ra hai ba bước.
Bà mối Vương tự nhiên nhìn ra được tình huống lúc này là như thế nào.
Tiểu cô nương đang trong độ tuổi trưởng thành tươi đẹp, ai sẽ nguyện ý gả cho một lão nam nhân bốn mươi mấy tuổi, hơn nữa thanh danh còn không được tốt.
Nhưng nàng kiếm cơm là nhờ công việc mai mối này, tự biết chuyện nào nên làm chuyện nào không nên làm.
Huống hồ việc này cha mẹ người ta đều thương lượng xong, nàng bất quá chỉ đến diễn cho xong vở tuồng, hợp lễ nghi xưa nay mà thôi.
- Ai nha tam tiểu thư à, ngươi ngủ đến mức hồ đồ có phải hay không? Hôm nay là ngươi thành thân ngươi cũng không nhớ rõ.
Tiểu cô nương lớn lên thật là xinh đẹp, mau lại đây cho phu quân tương lai của ngươi coi một chút a.
Không khí xung quanh thực sự ngưng trọng, Mộc lão hán ngồi trên ghế im lặng một câu cũng không nói, chỉ có bà mối Vương thanh âm vui mừng phá tan sự ngột ngạt ngượng ngùng trong phòng.
- Tam tiểu thư ngươi cũng đừng trách vị hôn phu của ngươi đối xử với ngươi không quá nhiệt tình.
Tình huống của Trương lão nhị chắc ngươi cũng biết, cưới về hắn sẽ để ngươi đảm đương mấy việc nhỏ nhặt, lúc trước mấy vị phu nhân kia không có phúc phận cùng hắn đi đến cuối đời, trời đã định là duyên phận của họ không đúng.
- Theo ta thấy các ngươi thật sự là một đôi trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, lần này nhất định là lương duyên tiền kiếp.
Lão bà ta đây chờ uống chén rượu mừng đều gấp đến không chờ nổi rồi a.
Hihi
Không thể không nói, bà mối Vương trợn mắt nói dối bản lĩnh thật sự rất lớn, ngang nhiên có thể đem trắng nói thành đen.
- Nói đến nửa ngày nguyên lai người phải thành thân là ta a.
Tại sao các ngươi không đến cùng ta thương lượng.
Nếu hôm nay ta không biết sự tình, sáng sớm chạy ra ngoài đồng làm việc, các người chẳng phải hôm nay chạy đến đây phải trở về tay không sao?
Mộc Đinh Hương cười lạnh nói.
- Nếu ta không có ở đây, Vương đại nương dẫn người đến đây gặp được người nào thì đem người đó gả cho hắn ta sao?
Hai phu thê Mộc lão gia biết nha đầu này không còn nghe lời bọn họ giống như trước, lúc này còn có thể nhanh mồm dẻo miệng đối đáp đúng là có chút ngoài ý muốn.
Bà mối Vương nghe nàng hỏi mình như vậy cười trừ một cái, vừa nói vừa tiến về phía Mộc Đinh Hương.
- Tối hôm qua ta sai mẫu thân của ngươi đi mua hỉ phục, nếu ngươi gặp qua ta, nhất định ngươi đã biết ngày thành thân hôm nay là dành cho ngươi.
- Nha đầu à không phải đại nương muốn nói ngươi gì đâu.
Nhưng ngươi nhìn xem Trương lão nhị người này có gì không tốt, hắn không biết uống rượu cũng không chơi bài bạc, lại trung thực.
- Hơn nữa hắn lại biết đau lòng cho tức phụ của mình, biết thương hoa tiếc ngọc.
Nhà hai người lại ở gần, nếu là hắn dám đối xử với ngươi không tốt, ngươi trở về cùng cha mẹ ngươi nói chuyện.
Mộc lão ca yêu thương nữ nhi như vậy, nhất định không tha cho hắn, ngươi còn lí do gì để lo lắng nữa đây.
Nghe bà mối Vương dùng tất cả lời lẽ có cánh để khen hắn, Mộc Đinh Hương trong cổ họng như nuốt phải cục sáp.
Những lời này không có cái nào là đúng, thật không thể hiểu nổi lão bà này như thế nào có thể dõng dạc mà nói ra như vậy, nói đến hắc bạch điên đảo.
- Ta không đáp ứng lấy hắn.
Mộc Đinh Hương chém đinh chặt sắt phản đối, một bên giương mắt nhìn ra cửa, trong lòng nôn nóng mong chờ điều gì chỉ có nàng mới biết được.
- Khốn kiếp, nha đầu chết tiệt kia ngươi......
Mộc mẫu mở miệng nói câu đầu tiên đã cực kỳ khó nghe.
Nếu không phải bà mối Vương ngăn cản, bà đã đi đến giáng cho nàng một cái tát.
Nghe được nàng không nói hai lời trực tiếp đem chuyện tốt mình cất công bày ra cự tuyệt, trong lòng càng thêm giận dữ, ngày hôm qua đã đem con trâu dắt về nhà, Trương Quan Phu hôm nay đến đây mang theo túi ngân lượng căng phồng, nhất định là năm lượng bạc sính lễ.
Năm lượng này đủ cho Không Thanh năm tháng tiền tiêu vặt, há có thể nói không làm thì không làm.
Mộc mẫu mang khuôn mặt dữ tợn nói.
- Từ xưa đến nay có hôn sự của nữ nhi nào không phải do cha mẹ làm chủ.
Ngạn ngữ có câu nói gọi là cái gì mà.......!a đúng rồi! Là câu " lệnh của cha mẹ lời người mai mối", ngươi lấy cái quyền gì mà phản đối?
- Bán nữ nhi chính là bán nữ nhi, nói thẳng ra không phải dễ nghe hơn sao? Nếu ta không đáp ứng, các ngươi có phải hay không đối đãi với ta giống như đối với nhị tỷ, đem ta đánh thành người điên đưa đến trong nhà Trương Quan Phu có phải hay không?
Mộc Đinh Hương không ngại đem sự tình trước kia lấy ra nói luôn một lần.
Việc xảy ra cũng qua lâu rồi nhưng Mộc Bạch Chỉ vẫn luôn bị hai vợ chồng Mộc gia coi là người ngoài mà khinh thường, thường xuyên bị người trong thôn lấy làm chủ đề nói ra nói vào.
Mộc mẫu lại không cho rằng bà ta làm sai, bà chỉ cảm thấy tất cả đều là do Mộc Bạch Chỉ không biết tốt xấu chạy trốn trong ngày thành hôn, khiến cha mẹ lâm vào chỗ khó, còn làm cha mẹ bị người khác nhạo báng, là nữ nhi bất trung bất hiếu.
Dù cho nàng ta có điên điên dại dại cũng mặc kệ, tốt xấu cũng nhận được năm lượng bạc.
Mấy năm trước năm lượng bạc quả thực đáng giá, hai vợ chồng vì thế còn vui vẻ một đoạn thời gian.
Nhưng trong nhà vui sướng còn ở ngoài thôn bị người ta nói không còn mặt mũi.
Hiện giờ việc này lại bị nữ nhi thứ ba lấy ra làm trò cười cho khách nhân, cảm thấy không thể nhịn được nữa, nhào đến bên người Mộc Đinh Hương, phải nắm lỗ tai nha đầu khốn kiếp kia giáo huấn một trận mới hả giận.
Mộc Đinh Hương nhạy bén thật sự, mắt thấy phụ nhân tới gần nàng liền né qua một bên, hai người bắt đầu một màn ngươi truy ta đuổi đem lễ đường náo loạn một phen.
Mộc lão hán nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy đau đầu, đứng lên hét lớn muốn hai người các nàng dừng lại.
Nhưng lúc này không ai thèm nghe hắn, Mộc Đinh Hương hiện giờ đối với hai vợ chồng bọn họ hận thấu xương, tự nhiên không hề đem lời hắn nói để vào mắt.
Còn Mộc mẫu một lòng muốn giáo huấn tiểu nha đầu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này, căn bản là đem hết thảy lời hắn nói trở thành gió thoảng bên tai.
Đúng là làm trò hề cho người khác xem, thật là mất mặt.
Mặt khác chuyện này cũng không phải việc tốt lành gì, hôn nhân này tốt hay không trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Vì thế người đến tham dự chỉ yên lặng đứng nhìn, còn có