Tôi kể lại vắn tắt chuyện của Đàm Hữu Ngân và bố cậu ta cho Bạch Vi nghe, gồm cả chuyện hai mẹ con cậu ta đi tỉnh khác mở quán ăn đêm.Nghe tôi kể xong, Bạch Vi bỗng trở nên im lặng, cô ta chỉ khẽ thở dài một hơi, sau đó vẫn lẳng lặng nhìn cô Xuân đang vui mừng hò reo vì hồ một ván bài đẹp.Không bao lâu sau, Đàm Hữu Ngân đã đi xuống.
Vì ra ngoài uống rượu, nên tôi không lái xe, ba người chúng tôi cùng đi bộ ra ngoài.“Cô Xuân, bọn cháu đi chơi đây.” Ra đến cổng, tôi chào cô Xuân một tiếng.Cô Xuân vừa thắng 1 ván mạt chược, tâm trạng rất tốt, cười hi hi đáp: “Đừng chơi muộn quá, đã uống rượu thì cấm lái xe về, không an toàn, mà cũng đừng ở khách sạn làm gì cho tốn kém.
Cháu và Tiểu Vi cứ về nhà cô mà ở, lát nữa cô sẽ dọn phòng cho hai đứa, chăn đệm mà ngày trước cháu dùng cô vừa lôi ra phơi phóng mấy hôm trước xong.”Cô Xuân vừa dứt lời, Bạch Vi lại len lén nhéo vào eo tôi.Tôi nhịn đau cười đáp: “Thế thì phiền cô ạ, lát nữa cháu sẽ mua đồ ăn đem về cho cô.”“Đừng mua, muốn ăn gì thì cô tự mua được.
À, này… Tiểu Vi, cháu có cô bạn nào chưa lấy chồng không, giới thiệu cho Hữu Ngân nhà cô với, không cần đẹp quá đâu, tốt tính là được rồi.”Bạch Vi ngây ra, sau đó cười khổ đáp: “Cô ơi, cháu… Để cháu về xem có ai thích hợp không ạ.”“Ừ, cảm ơn cháu trước nhé, mai cô sẽ nấu vài món ngon cho mấy đứa ăn.”“Cô khách sáo quá ạ.”Tôi nhịn cười đi ra cổng khu dân cư, Bạch Vi cũng vội vàng đi theo, sau đó lại dùng sức véo tôi một cái.Đàm Hữu Ngân thì đi bên cạnh như không có chuyện gì xảy ra, cậu ta hờ hững nói: “Chị dâu, đừng nghe lời mẹ tôi, cứ giới thiệu cô nào xinh xinh nhé, con người tôi khá thực tế!”Bạch Vi thấy hơi dở khóc dở cười: “Thế mà anh gọi là thực tế à? Như mẹ anh mới là thực tế.
Vả lại, đừng gọi tôi là chị dâu nữa, tôi thật sự không phải là bạn gái của anh ta.”“Có thằng đàn ông nào không muốn lấy vợ đẹp, tôi thật sự chỉ muốn kiếm một cô vợ đẹp thôi.
Còn chị dâu là tôi gọi trước ấy mà.”Bạch Vi hơi câm nín thở dài một hơi, rồi lại lườm tôi, sau đó lẩm bẩm một câu “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.Trong các con phố bán đồ ăn khuya ở thị trấn có một phố rất gần nhà của Đàm Hữu Ngân, đi xuyên qua hai con đường, đi bộ tầm mười phút là tới.Chúng tôi tới một quán đồ nướng mà trước kia hay đến, ngồi xuống vị trí khuất nhất, gọi bốn chai bia, hàu sống, trai sông, ba chỉ bò, mỗi thứ một đĩa, còn có một đĩa ngao xào và rau khoai xào măng chua, ngoài ra còn gọi cho Bạch Vi một ly nước ép xoài.Không thể không nói, Bạch Vi là con nhà giàu nhưng có lúc lại chẳng giống chút nào, mà hệt như các cô gái bình thường rất dễ hòa nhập.Lúc ăn cơm ở nhà tôi, cô ta không ngớt lời khen với các món địa phương mà tôi thường nấu, cũng ăn được cả những món muối dân dã.Sau khi vào quán nướng ở đầu phố, cô ta cũng ăn ngon lành các món ở đây.Cô ta còn nói những món này mình chưa từng ăn bao giờ.Tôi không lấy làm lạ, dẫu sao cô ta cũng là tiểu thư con nhà giàu, đồ ăn đều là nhân sâm, bào ngư, bò bít tết, ngan ngỗng, sao có thể ăn đồ nướng lề đường được.Trước kia khi cùng ăn cơm với cô ta, chúng tôi đều ăn đồ Tây, chi phí một bữa ăn có thể bằng mấy bữa ăn khuya này rồi.Hơn nữa, hình như dạ dày của Bạch Vi khá lớn, hầu như tôi và Đàm Hữu Ngân chỉ uống bia và tán ngẫu, còn cô ta thì ăn không ngừng.
Dù tướng ăn trông không khó coi, nhưng cũng không còn vẻ nhã nhặn và đẹp mắt như khi ăn món Tây lúc trước nữa.Đĩa ngao xào và rau khoai xào măng chua hầu như đều do một mình cô ta ăn hết, sau đó còn gọi thêm một phần nữa.Có lẽ vì chuyện mà tôi và Đàm Hữu Ngân nói đều liên quan đến những người bạn chung của chúng tôi, ví dụ như ai bây giờ đang làm gì nên Bạch Vi không chen lời vào