Đến khi Đàm Hữu Ngân quay về, lập nghiệp và thất bại thua lỗ tiền bạc ở thành phố Quế Ninh.
Có một khoảng thời gian, cậu ta sống khá chật vật và sa sút.Lúc đó, Liễu Yên làm việc ở một cửa hàng chuyên bán đồng hồ hiệu, dựa vào nhan sắc và tài ăn nói của mình, cô ấy đã lập một thành tích tiêu thụ đáng kể và thu nhập cũng rất khá.
Những người mà cô ấy tiếp xúc đều là người đẳng cấp, nên đương nhiên cô ấy cũng hòa nhập vào giới giàu có đó.Hai người họ, một người thì có sự nghiệp không ngừng phát triển, cuộc sống hàng ngày vừa chất lượng vừa cao sang, còn một người thì vừa lập nghiệp đã thất bại thua lỗ hết số tiền nhờ vất vả bán đồ ăn đêm mới kiếm được.Một người có mạng giao thiệp rộng, hầu như ngày nào cũng có hẹn, người kia thì suốt ngày ru rú ở nhà.Một người tràn đầy ý chí, một người sa sút tinh thần.Vì thế, bọn họ bắt đầu cãi nhau, càng ngày càng kịch liệt.Liễu Yên bắt đầu bỏ nhà đi, sau khi thức đêm thức hôm đi tìm mà không có kết quả, Đàm Hữu Ngân bắt đầu ngồi hút thuốc như một tên ngốc ở ven đường.Một cô gái không có kinh nghiệm yêu đương, có lẽ cô ta đang tưởng tượng quá trình từ hạnh phúc đến bi thương này.“Cậu định thế nào? Chuyện Liễu Yên ly hôn ý.” Một lát sau, tôi không nhịn được hỏi.Đàm Hữu Ngân lắc đầu: “Không còn liên quan đến tôi nữa rồi, tôi cũng chẳng giúp cô ấy được, kệ thôi.”“Cũng đúng.”“Nhưng từ sau lần gọi cho tôi hỏi chuyện luật sư, dạo này, cô ấy cứ gọi cho tôi suốt.”“Không phải định nối lại tình xưa chứ, kiếm cậu đổ vỏ à?”“Ha ha!” Đàm Hữu Ngân lại lắc đầu cười: “Chắc thế, nhưng chuyện qua rồi.
Dù bọn tôi miễn cưỡng sáp lại với nhau, nhưng cảm giác ngày xưa từ lâu không còn nữa.”Tôi không nói tiếp nữa, chuyện này đúng là khiến cậu ta khó chấp nhận, huống hồ tôi cũng không mong hai người họ tái hợp.Dù Liễu Yên cũng là bạn học cũ và bạn thân của tôi, nhưng con đường đó là do cô ấy chọn, không ai giúp được.Lúc này, Bạch Vi luôn cúi đầu thất thần đột nhiên ngẩng lên, nhìn Đàm Hữu Ngân, nói: “Tôi có thể giúp được, tôi có thể tìm được một luật sự vừa quen vừa có năng lực ở Lâm Châu.”Đàm Hữu Ngân ngẩn ra, sau đó cau mày suy nghĩ.“Có cần tôi giúp không?” Bạch Vi hỏi.Đàm Hữu Ngân nghĩ ngợi chốc lát, lắc đầu: “Bỏ đi, đều là người xưa rồi, để cô ấy tự giải quyết.
Bây giờ, tôi có là gì của cô ấy nữa đâu, nên không có nghĩa vụ phải giúp cô ấy.”Bạch Vi hé miệng, định nói gì đó lại thôi, một lát sau, cô ta khẽ thở dài một hơi.“Không nói đến mấy chuyện này nữa.” Đàm Hữu Ngân mỉm cười, ngoảnh lại gọi chủ quán nướng đang bận rộn: “Ông chủ, cho thêm một đĩa hàu sống nữa.”“Có ngay.”Chúng tôi không nói chuyện về Liễu Yên nữa, mà bàn về công việc của nhau.Lúc hơn mười một giờ, chúng tôi mới giải tán.
Tôi bảo Đàm Hữu Ngân về nhà trước, còn mình thì đưa Bạch Vi về khách sạn, lát nữa tôi tự về nhà cậu ta sau.Huyện có rất nhiều xe ba bánh, người dân ở đây gọi là xe ba gác, họ thường đỗ rất đông cạnh quán đồ nướng.
Vốn dĩ tôi đã gọi một xe nhưng Bạch Vi muốn đi bộ về, một là để tiêu hóa, hai là muốn tiện thể tham quan thị trấn nhỏ này.Một thị trấn nhỏ không thể so với thành phố lớn được, mới hơn mười một giờ đêm, nhưng ngoài các quán ăn khuya ra, trêи đường phố đã có rất thưa người và xe qua lại.Nhưng trong buổi đêm mát mẻ thế này, đường phố yên tĩnh như