“Nội dung cuộc nói chuyện mà chúng ta nói trong căn phòng ấy, các anh em phía dưới đều là người một nhà cả, cũng không thể giấu được, mọi người sẽ biết nhanh thôi.
Lần này chúng ta tới đây, mỗi tháng cũng chỉ dẫn dăm ba anh em, cũng không nhiều, cũng không ai để ý cả.
Không ngờ sáng hôm nay một tên đàn em lại nhân lúc đi vệ sinh trốn mất”.Khuôn mặt Bansha tràn đầy sự tức giận: “Nhưng chúng ta đã xác định thân phận của hắn, chúng ta cũng nhanh chóng liên lạc với cảnh sát Chu, mọi người đều phái người mai phục ở vùng phụ cận.
Mếu tên đàn em đó không xuất hiện thì thôi, nếu xuất hiện thì chúng ta nhất định phải lột da hắn!”Tôi sờ mũi, chuyện này xảy ra hơi vội vàng nên đã hơi mất khống chế: “Chu Hỉ Tài đã cho giải tán đám người bao vây chung cư chưa?”Ba người Bansha lắc đầu: “Không biết, nhưng nếu suy đoán về lực lượng cảnh sát thì có lẽ một bộ phận cảnh sát đã được điều động qua đó để mai phục”.Lòng tôi chợt có dự cảm không lành: “Chết rồi”.Còn chưa kịp nói gì thì tôi đã vội vã lấy điện thoại ra gọi cho Chu Hỉ Tài, xác nhận xem cậu ta đã giải tán bộ phận bao vây chung cư chưa, mà câu trả lời quả nhiên như vậy.Tôi thở dài một hơi: “Đi, giờ chúng ta lập tức tới khu chung cư”.Ba người Bansha tuy không hiểu ý tôi nhưng tôi đã nói như vậy thì bọn họ đều không phản đối.
Vì lúc tới ba người họ đỗ xe Jinbei bên lề đường nên lúc này chúng tôi không cần bắt xe, tiện hơn rất nhiều.Sau khi lên xe, đàn em lái xe kia không cần tôi dặn dò đã trực tiếp lái xe tới khu chung cư.
Tôi ngồi cạnh Bạch Vi, vốn cô ấy không hiểu tiếng Xiêng La nên không biết chúng tôi đang nói gì, nhưng khi thấy sắc mặt chúng tôi không được tốt lắm, cô ấy cũng hiểu phần nào, thế nên cô ấy hỏi: “Phương Dương, có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”Bầu không khí im lặng trong xe bị phá vỡ bởi câu nói của Bạch Vi.
Tôi gật đầu, nói: “Anh thực sự không ngờ nhà họ Cung sẽ có chiêu này, có lẽ lúc họ liên thủ với Đỗ Minh Hào ở Xiêng La thì đã sắp đặt chuyện này rồi, không ngờ giờ lại dùng vào chuyện này”.Bạch Vi không cùng trải qua chuyện ở Xiêng La với tôi nên không hỏi thêm gì nữa, mà ba người Bansha thấy chúng tôi nói chuyện thì không nghe hiểu câu nào hết, thế nên càng sốt ruột.Bansha nói: “Dương, chúng ta phải làm gì bây giờ?”“Tới bên ngoài chung cư chặn chúng lại”.Tôi nói xong lại nói tiếp: “Tên đàn em chạy trốn kia có phải người phiên dịch biết nói tiếng Hoa Hạ mà mọi người đưa từ Xiêng La tới không?”Khuôn mặt ba người Bansha tràn đầy sự nghi hoặc và kinh ngạc, đều bất giác gật đầu.Roga nói: “Tên đàn em đó được anh Cường nhận sau khi tiếp quản địa bàn của Đỗ Minh Hào.
Vì biết tiếng Hoa Hạ, lại khá trung thành nên lần này mới theo chúng tôi đến Quế Lâm, không ngờ lại…”“Chuyện lần này cũng không thể trách mọi người, không ai ngờ được nhà họ Cung đã sắp đặt nước đi này bất ngờ như vậy”.Tôi lắc đầu, không kìm được mà cười khổ: “Bansha, nếu tôi không đoán sai thì lúc đi ra tên đàn em đó không mang những thiết bị liên lạc như điện thoại đúng không?”Bansha gật đầu: “Dương, tôi không sợ cậu chê cười, tên đàn em đó là do tôi đem đến.
Lần này tới đây để tránh xảy ra vấn đề gì thì mọi người đều không mang điện thoại trừ ba chúng tôi, cũng có nghĩa là trong số những người này chỉ có ba chúng tôi mang điện thoại, những người khác đều không có”.Tôi thở dài: “Có lẽ tên đó vẫn chưa làm lộ kế hoạch của chúng ta”.“Chưa làm lộ?”Tôi vừa nói xong, một Bạch Vi vẫn luôn bình tĩnh giờ lại không kìm được mà cất lời, ba người kia thì kinh ngạc nhìn tôi, ngay cả đàn em ngồi ở ghế lái cũng liếc tôi qua kính chiếu hậu, dường như muốn nghe xem tôi sẽ nói gì tiếp theo.“Theo như suy đoán của tôi thì tên đàn em đó không mang theo thiết bị liên lạc, lại không biết đường ở Quế Lâm.
Trừ việc biết nói tiếng Hoa Hạ thì gần như không có ưu thế gì nữa, hắn dựa vào cái gì để