Nghe thấy Chu Hỉ Tài nói vậy, tôi thấy căng thẳng, nhưng lúc này lại cảm thấy tay mình ấm áp, tôi cúi xuống nhìn thì mới thấy không biết bàn tay thon thả nõn nà của Bạch Vi đã lặng lẽ nắm chặt lấy tay mình từ lúc nào.Tôi nhìn Bạch Vi, cô ấy mỉm cười không nói gì, sau đó cúi xuống tiếp tục xem điện thoại.Tôi bình tĩnh lại, bảo với Chu Hỉ Tài dẫn người đi quan sát xung quanh trước.
Nếu không có thì chia người ra, mở rộng vòng vây.
Ba người còn lại đó dẫn bố mẹ tôi đi, chắc chắn không đi được nhanh, còn tôi thì sẽ cố kéo dài thời gian với Cung Chính Vinh.Nói xong, tôi cúp máy, dựa vào ghế sofa, cảm thấy mệt mỏi.
Quả nhiên dù tôi có cẩn thận đề phòng đến mấy, cũng vẫn trúng chiêu của hắn.Tôi nhìn điện thoại rồi gọi cho Cung Chính Vinh, chẳng mấy chốc cuộc gọi đã được kết nối.“Cung Chính Vinh, bố mẹ tôi đâu? Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, tại sao vẫn chưa có tin tức gì?”Tôi hỏi hắn bằng giọng điệu bình thường.Tôi không chắc lúc tên đó chạy trốn có báo tin cho Cung Chính Vinh hay không, nhưng theo tôi khả năng cao là không.Dẫu sao chuyện ở đây cũng do một người phụ trách chung cư quản lý, còn mục đích tên đó bỏ chạy chỉ là để giúp chúng chạy thoát.
Trong lúc vội vã, hắn rất khó có thời gian để báo tin cho Cung Chính Vinh.Cung Chính Vinh cười ha ha nói: “Tôi còn tưởng là ai, mà sáng sớm ngày ra đã quấy rối giấc ngủ của người khác.
Ra là cậu, Phương Dương, cứ nhắc đến bố mẹ là cậu lại mất kiên nhẫn nhỉ? Chờ thêm vài hôm nữa đi, nhất định tôi sẽ thả họ ra”.Nghe thấy câu nói quái gở của Cung Chính Vinh, tôi lập tức nổi điên, mắng: “Cung Chính Vinh, tôi cảnh cáo anh, đừng có mà quá đáng!”Cung Chính Vinh cười lớn: “Nói ra cũng đúng, tôi còn phải cảm ơn cậu đã giúp đỡ, ơn này tôi đã khắc ghi trong lòng, sau này có cơ hội nhất định tôi sẽ mời cậu đi ăn.
Nhưng nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây”.Trong giọng nói của hắn chứa đầy vẻ tự tin, lửa giận trong tôi dâng lên ngút trời.
Vốn dĩ sự việc có biến, tôi đã bận tối mắt.
Bây giờ, Cung Chính Vinh lại chơi chiêu này với tôi, nếu không có cơ hội hiếm có của Chúc Mi, chắc tôi đã không kiềm được mà liên lạc với cô ấy rồi.Vì lần trước dời ngày, nên còn bốn hôm nữa, Cung Chính Văn mới bị chuyển vào trại giam.
Điều này có nghĩa là bốn ngày cuối cùng này là cơ hội cuối của tôi.
Nếu tôi vẫn không thể giải quyết được chuyện của bố mẹ mình, người nhà của Chúc Mi sẽ lại khởi tố Cung Chính Văn.
Hơn nữa, vì thái độ trước đó luôn hòa hoãn, nên chắc lần này người nhà cô ấy sẽ trực tiếp nhúng tay vào, để vụ án nhanh chóng được thực thi.Tôi hít sâu một hơi: “Cung Chính Vinh, tôi muốn nghe thấy giọng nói của bố mẹ mình”.Nghĩ tới những chuyện này, cuối cùng tôi vẫn không thể đè nén được cảm xúc nóng nảy.
Tôi vẫn chưa hoảng loạn, nhưng một sai lầm sẽ để hận mãi mãi, câu nói này cực kỳ phù hợp với tình cảnh của tôi hiện giờ.Cung Chính Vinh đáp: “Bây giờ á? Giờ thì không được, bổn thiếu gia phải đi ngủ tiếp đã.
Có chuyện gì thì chờ tôi ngủ dậy rồi tính tiếp”.Hắn nói xong, đầu dây bên kia vang lên một tiếng cạch, sau đó là một tràng tiếng tút tút kéo dài vang lên bên tai tôi.Tôi nhíu chặt mày, thầm chửi thề một câu “mẹ kiếp”.
Bây giờ, Cung Chính Vinh đang có chỗ dựa nên không sợ gì cả, mà tôi thì cũng đã bó tay.Bansha hỏi: “Dương, thế giờ chúng ta có đến chung cư nữa không?”Tôi lắc đầu đáp: “Không, nhưng tôi phải suy nghĩ về vị trí cụ thể”.Dứt lời, tôi chợt nhớ tới tình cảnh tối qua, hỏi: “Bansha, tấm bản đồ vẽ tay hôm qua của các ông đâu? Mau lấy ra cho tôi xem!”Thấy dáng vẻ nôn nóng của tôi, Bansha cũng vội vàng nói “ừ”, rồi tìm ở buồng xe phía sau.
Chẳng mấy chốc, ông ta đã lấy một tờ giấy ra, tôi thầm thở phào.
Nhìn thấy tấm bản đồ này, trong lòng tôi ít nhiều đã tự tin hơn một chút.Tôi cầm bản đồ xem, lúc này, Bạch Vi cũng sáp lại gần, dường như tai cô ấy sắp áp vào má tôi, hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể cô ấy hòa lẫn với mùi hương của dầu gội bao phủ khoang mũi tôi.
Thậm chí từ góc này, tôi đã có thể nhìn thấy bầu