Lúc này, mưa phùn gió bấc, trong không khí ẩm ướt, áo ngoài dính nước đọng, người bên đường đang đi, Đổng Tây đang hít thở.
Ven đường vang lên tiếng còi xe, Đổng Tây giật mình quay đầu lại nhìn.
Cái cảm xúc khó tả kia bị thanh âm chói tai này phá vỡ, cô như được giải cứu, muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử này. Cô dựa vào tiếng còi xe bước về phía xe nhà mình, cửa xe đóng sầm lại. Cố Minh Đống chậm rãi nghiêng đầu hướng về phía cô nhìn một cái.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mưa vẫn đang rơi. Xe đã lái đi, nhưng ô của Đổng Tây vẫn nằm sõng soài trên mặt đất, thấm ướt cả trong lẫn ngoài.
***
Hôm sau, bầu trời vẫn âm u.
Lúc Đổng Tây ở hành lang bắt gặp Cố Minh Đống, vừa đúng lúc tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi sáng vang lên. Trong tay cô đang cầm một xấp bài kiểm tra chuẩn bị mang đến văn phòng, còn hắn đi học muộn rồi nhưng trông vẫn rất nhàn nhã.
Cô ngừng lại đứng cách hắn năm mét, thoáng chút do dự, sau đó lại tiếp tục bước về phía trước. Xấp bài thi bị gió thổi qua phát ra tiếng sột soạt, vô số trang giấy bị hất lên, cô dùng tay giữ chặt chúng lại.
Bị tiếng giấy ma sát hấp dẫn, Cố Minh Đống liền đưa mắt nhìn về phía cô.
Đổng Tây làm như không thấy hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn đút tay vào trong túi quần. Lúc hai người lướt qua nhau, hắn từ trong túi lấy ra một thứ, lười biếng nói: "Đi nhanh như vậy làm cái gì?”
Cô mặc kệ hắn.
Cố Minh Đống lắc lắc món đồ trong tay mình. Đổng Tây liền dừng bước, bàn tay đang cầm xấp bài thi dường như cũng không còn sức lực nữa, tiếng giấy sột soạt lại vang lên.
Cô quay đầu lại nhìn.
Ngón trỏ của Cố Minh Đống đang treo chiếc móc khóa gỗ ngày hôm qua cô làm rơi, cố ý xoay vòng vòng. Hai hạt gỗ đào trên sợi dây đỏ va chạm vào nhau phát ra âm thanh, kèm với đó là tiếng mưa rơi rả rích, yếu ớt như thể chỉ cần chạm vào là vỡ.
Mà Đổng Tây vừa mới hoàn hồn trở lại thì móc khóa vốn đang ở trên tay hắn đột nhiên văng vào tường, ánh mắt cô cũng theo đó mà khóa chặt vào nơi móc khóa rơi xuống. Cố Minh Đống vừa nhìn cô vừa cúi người nhặt móc khóa lên.
“Cô cuối cùng cũng có chút phản ứng giống con người rồi đấy." Hắn nói xong lại quăng móc khóa lên không trung rồi chộp lấy: "A Thất cũng có một cái như vậy.”
“Lúc trước tôi muốn lấy…"
Hắn nói tiếp: "Cô ấy không cho.”
Nói xong, hắn nhét móc khóa vào trong túi quần, không hề có ý định trả lại cho chủ nhân của nó.
Đổng Tây không nói chuyện. Cố Minh Đống dùng ngón trỏ chọc chọc mũi mình, đại khái là vì cô không có phản ứng nên an tâm rời đi.
Nhưng lúc chuông vào tiết vang lên lần nữa thì cô bất ngờ mở miệng: "Cậu chỉ biết dùng sở trường trộm cắp để đoạt lấy thứ mình thích thôi à?”
Gió không ngừng len lỏi qua dãy hành lang.
Cố Minh Đống dừng bước.
Rất đột ngột, giống như đột nhiên bị đánh mạnh vào sống lưng.
Từ lúc Đổng Tây bắt đầu lên tiếng, cục diện dần dần xảy ra biến hoá. Nếu như lúc trước chỉ có một mình hắn tấn công, còn cô chỉ im lặng phòng thủ thì trạng thái hiện giờ đã trở thành hai bên đồng thời công kích lẫn nhau, nhưng lực sát thương vẫn còn chưa đủ lớn. Nét mặt Cố Minh Đống thoáng cứng đờ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên tự đắc như lúc ban đầu, nghiêng đầu nhìn Đổng Tây.
“Cô nói gì cơ? Tôi nghe không rõ.”
Tiếng chuông dồn dập vang lên, hắn làm bộ bất đắc dĩ vì “trễ giờ rồi”, thong thả rời đi. Đổng Tây nhìn theo bóng lưng hắn, chung quy vẫn không lặp lại câu nói trước đó.
Sau giờ giải lao, lớp học có chút ồn.
Nghiêm Nghiên đang ngồi trò chuyện với bạn học xung quanh, lúc Đổng Tây bước vào lớp, cô ấy lên tiếng gọi. Cô nhìn về phía đó thì trông thấy Cố Minh Đống đang ngồi phía sau, bắt chéo hai chân xoay bút.
Cô không trả lời Nghiêm Nghiên.
Vừa trở về chỗ ngồi thì bên phía Nghiêm Nghiên đột nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ. Cố Minh Đống giật một sợi tóc của cô ấy, hắn vẫn cười bỉ ổi như lần trước. Nghiêm Nghiên che lấy cái ót phía sau, có chút phẫn nộ, mặt cũng đỏ lên gay gắt. Đổng Tây quay đầu nhìn thì bắt gặp ngay điệu cười đáng ghét của Cố Minh Đống.
Bầu không khí trong tiết tự học rất yên tĩnh, Nghiêm Nghiên nhẹ giọng nói với hắn: "Cậu đừng giật nữa.”
Hắn lại to tiếng đáp: "A?”
Học sinh trong lớp tốp năm tốp ba lũ lượt nhìn sang. Đổng Tây thu hồi tầm mắt, coi như không liên quan đến mình tiếp tục làm nốt bài tập.
Nghiêm Nghiên lại bị nhổ một sợi tóc nữa.
Đổng Tây không quay đầu lại.
Lúc Nghiêm Nghiên di chuyển ghế về phía trước, lại bị hắn nhổ thêm một sợi. Cô ấy đau đến nỗi không thể phát ra thành tiếng, trong lớp vẫn không ai dám hó hé gì.
Mà hô hấp của Đổng Tây lại phập phồng dậy sóng.
Lần thứ hai cô quay đầu lại, Cố Minh Đống đang chuẩn bị xuống tay lần nữa. Lúc này cô lên tiếng: "Mọi người để vở bài tập của tiết học trước lên mặt bàn, mình mang cho giáo viên kiểm tra.”
Trong lớp vang lên tiếng ai oán và than vãn. Cố Minh Đống ngừng tay lại, Nghiêm Nghiên lập tức cột lại tóc, kéo ghế ngồi tiến lên phía trước thật xa.
Đổng Tây bắt đầu thu vở từ hàng đầu tiên, lúc thu đến bàn Nghiêm Nghiên thì nhìn cái ót của cô ấy. Mà trên mặt bàn của Cố Minh Đống thì lại trống trơn không có cái gì, chỉ có vài sợi tóc mới thu được từ chỗ Nghiêm Nghiên.
Hắn bắt chéo hai chân như cố tình khiêu khích, trên ngón tay còn treo chiếc móc khóa gỗ, vừa xoay vừa nhìn ra ngoài