(*)trong tà môn ngoại đạo, chỉ con đường không đúng đắn.
Khi đó Long Thất cảm nhận được lông mi của Đổng Tây khẽ chạm vào lòng bàn tay, có chút ngứa.
Khắp hành lang trải dài đều là tiếng huyên náo. Cố Minh Đống đứng cách Long Thất hai mét, giống với khoảng cách lần đầu tiên mà hai người gặp mặt, nhưng lại thiếu mất một bức tường cao và một bộ đồ ngụy trang bị hắn quăng qua tường.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc gọi của lão Bình ở trong túi áo không ngừng reo lên, mà câu nói của Nghiêm Nghiên "thầy đến rồi!” rất nhanh đã từ phía ngoài đám đông truyền vào. Cố Minh Đống quay đầu lại nhìn, Long Thất nắm lấy cổ tay Đổng Tây.
Lúc cô bỏ bàn tay che mắt Đổng Tây xuống, tiếng răn dạy của chủ nhiệm khoa cũng trùng hợp từ bên ngoài vang lên. Long Thất kéo tay Đổng Tây đi đến phía sau đám bạn học. Cố Minh Đống phát hiện ra cũng muốn đi theo, nhưng mới đi được hai bước đã bị gọi lại, hắn chỉ còn biết nhìn trừng trừng vào hai người.
Mà Long Thất ở trong dòng người chen chúc xô đẩy cũng yên lặng cho hắn một ánh mắt.
Cố Minh Đống là ai chứ?
Lúc học lớp 10, trong khối chỉ có một người có tính tình còn xấu hơn cả cô, chính là Cố Minh Đống.
Người bị diễn đàn mắng chửi thậm tệ vượt qua cả cô, chính là Cố Minh Đống.
Dụ dỗ dỗ cô trốn học, vì cô mà đánh nhau, trong đợt huấn luyện quân sự chỉ cần nhắc đến tên cô người ta đều sẽ liên tưởng đến Cố Minh Đống.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ấn tượng sâu đậm sao? Rất yêu hắn ta sao? Yêu đến nỗi có thể vì hắn mà chết?
“Hắn cứ nằm mơ giữa ban ngày đi.” Tháng tư gió nhẹ, trên sân vận động yên tĩnh, Long Thất dựa vào lan can nói ra câu này.
Nói xong cô lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, từ chối cuộc gọi thứ ba của lão Bình, chỉnh về chế độ im lặng.
“Chỉ là hắn theo đuổi mình quá dữ dội mà thôi, nhưng những việc mà mình cùng hắn ta làm thậm chí còn chẳng đủ tư cách để xếp vào lịch sử đen của mình.” Bởi vì cái sau vượt cái trước, cái được gọi là lịch sử đen của cô, sau khi gặp Cận Dịch Khẳng đều bị cậu chiếm đầy dung lượng rồi.
“Hắn chỉ là đơn phương tình nguyện.” Cô nói tiếp.
Lúc cô nói những lời này, Đổng Tây ngồi đối diện với cô. Gió thổi đến từ phía sau lưng, thổi cả mùi hương dịu dàng của cô ấy đến đây, lưu luyến giữa mái tóc dài của Long Thất.
Những điều cần giải thích đều đã giải thích xong, Đổng Tây vẫn không mở miệng nói chuyện.
Bầu không khí trở nên yên ắng một cách vi diệu, phía xa xa vang lên tiếng chuông báo vào lớp, chuông điện thoại của Đổng Tây cũng đồng thời reo lên từng hồi. Ngón tay Long Thất gõ trên thành lan can, từng tiếng từng tiếng “ta ta”.
Đổng Tây không bắt máy.
Dường như trong lòng bàn tay cô ấy cứ mãi nắm chặt một vật gì đó, bởi vì thứ đó nên không rảnh tay để nhận điện thoại. Cô ấy không nói một lời, ngồi yên tại chỗ, mặc cho tiếng điện thoại đổ chuông không ngừng.
“Hắn ta cướp thứ gì của cậu?” Long Thất dùng cằm hất về phía tay của Đổng Tây hỏi.
Đổng Tây không đáp, Long Thất lại hỏi tiếp: “Tan học hắn ta có từng theo dõi cậu không?”
Hàng mi rũ xuống của Đổng Tây khẽ giật giật.
Long Thất nhìn thấy.
“Đã từng, có phải không?”
……
Đổng Tây trầm mặc như cũ, Long Thất cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Cô thu chân về, bước đến trước mặt Đổng Tây, rút bàn tay trái đang để trong túi áo ra đặt lên trán cô ấy. Đôi mắt của Đổng Tây bị tóc mái phía trước che lại, chỉ nghe thấy Long Thất nói: “Hôm nay tan học mình ở cổng trường đợi cậu. Cậu đi theo mình, mình đưa cậu về.”
Vừa dứt lời thì tiếng chuông báo vào lớp vang lên lần thứ hai, Long Thất chuẩn bị rời đi. Lúc này, Đổng Tây mới đứng dậy, không phát ra động tĩnh, chỉ nói một câu: “Không cần phải làm vậy.”
Long Thất vẫn đứng đó, ngọn gió mang theo lời nói nhàn nhạt của Đổng Tây truyền đến bên tai.
“Cậu cứ sống trong thế giới của cậu là được rồi, không cần phải bận tâm đến mình. Mình sẽ dành thời gian để suy nghĩ xem, ở chỗ mình còn có cái gì mà cậu muốn lấy đi nữa không.”
Cô quay đầu nhìn Đổng Tây.
Đổng Tây nhìn mặt đất cách cô hai mét: “Nếu cậu thực sự nhìn trúng thứ gì, cứ nói cho mình biết, mình sẽ cho cậu, sau đó cậu hãy đi đi.”
Gió đột nhiên nổi lên, mang theo từng hạt mưa đánh vào gáy cô.
Long Thất đem mũ áo khoác trùm lên đầu. Sau một hồi im lặng, cô híp mắt đáp: “Không có, mình không có ý gì khác.”
……
“Cậu lạnh không? Đừng đứng đó nói chuyện, cùng mình về lớp đi.”
“Mình không cùng lớp với cậu.”
Đổng Tây nói như thế, Long Thất đã hiểu.
Vật đổi sao dời, mọi việc thay đổi theo thời gian, lời đã nói ra như bát nước hắt đi. Mấy tháng nay bởi vì có quá nhiều chuyện phiền não nên tạm thời kìm nén lại, cô cứ tưởng rằng Đổng Tây đã quên đi những việc đã xảy ra, nhưng rõ ràng trong lòng cô ấy vẫn còn để ý đến những lời lạnh nhạt mà cô bỏ lại trước đó. Cùng một địa điểm, cùng một tiết trời, nỗi đau vẫn còn đó không hề phai nhạt.
Long Thất chậm rãi gật đầu, sau đó, không nói gì nữa.
Mà những tiết học sau, cô cũng không lên lớp, cố tình đứng đợi ở bức tường phía sau khu dạy học.
Nơi này thường tụ tập rất nhiều nam sinh lén lút hút thuốc, lúc này bởi vì Long Thất xuất hiện nên bọn họ ngược lại ít lui đến. Đại đa số nhìn thấy cô đều "yo” một tiếng. Cô khoanh tay nhìn, mấy tên đó hiểu ý lập tức kêu những người còn lại đi chỗ khác.
Cho nên lúc Cố Minh Đống ngậm thuốc đi đến đây, cái bãi bên này đã được Long Thất dọn sạch sẽ. Hắn vừa châm thuốc, liền bị Long Thất đoạt đi, quăng trên mặt