Long Thất không thèm đoán. Dựa vào cái đức hạnh này của Cận Dịch Khẳng, càng để ý đến thì cậu lại càng lên cơn. Long Thất lườm Cận Dịch Khẳng một cái rồi cũng không nói năng gì nữa, đến cười ha ha phụ hoạ một tiếng cũng lười, trực tiếp lên xe.
Xe lái khỏi gara đã là hai giờ chiều. Giữa hè, tầm này trời thường sẽ nổi một cơn giông ngắn. Trên radio đang phát một bài cổ động tốt nghiệp số đặc biệt. Cận Dịch Khẳng mở miệng đề cập đến chuyện thi đại học, hỏi cô có mấy phần nắm chắc. Long Thất nói: "Trước khi điểm thi công bố nói gì cũng thế. Mai xem kết quả xong rồi tính thôi. Lão Bình muốn em vào học viện hý kịch."
"Vậy em muốn vào trường nào?"
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tuỳ thôi. Đủ điểm thì đâu cũng được. Có nước không? Em khát."
Long Thất nói vậy, Cận Dịch Khẳng liền quay vô lăng đậu xe trước cửa hàng tiện lợi: "Có."
Trước khi xuống xe Cận Dịch Khẳng trả điện thoại lại cho cô. Cô vừa mở máy đã có tiếng báo tin nhắn đến, vẫn là lão Bình. Hắn không kiểm soát được lịch trình ngày mai của cô, bây giờ lại muốn cô giao quyền quản lý tài khoản mạng xã hội cho hắn, lý do là từ ngày sinh nhật hôm qua đến giờ Long Thất chẳng có hoạt động tương tác nào cả, trong khi đó người hâm mộ vẫn còn đang háo hức chờ đợi. Lão Bình đề nghị cô đăng một dòng trạng thái cảm ơn.
Cô không để ý.
Lão Bình lại muốn mật khẩu tài khoản của cô.
Cô không đưa.
Chỉ trả lời: Hôm nay không muốn làm việc. Ngày mai đăng.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão Bình rất nhanh đã nhắn lại: Tôi chỉ có một cái yêu cầu. Cô đưa tài khoản cho tôi, cô cũng thoải mái.
Hồi trước lão Bình còn muốn khóa tài khoản trên trường của cô lại, về sau lại tranh cãi mấy hồi cuối cùng mới đành phải nhường nhịn Long Thất, nhưng với điều kiện là phải thiết lập tài khoản về chế độ riêng tư, không cho phép những người không nằm trong danh sách bạn tốt xem. Hắn lúc nào cũng ca cẩm rằng cô là kiểu nghệ sĩ mà bản thân không muốn đắc tội nhất, bởi vì cái loại tính cách này chỉ có hai con đường: một là bị hắc đến chết, hai là bạo hồng đến chết.
Lão Bình nói đại đa số nghệ sĩ đều thuộc loại đầu tiên.
Long Thất vẫn không thèm để tâm đến hắn.
Một tiếng sấm vang lên, những hạt mưa được tích trữ đã lâu nặng nề trút xuống. Tiếng kêu "lộp bộp" trên cửa kính kéo lực chú ý của cô trở lại. Lúc này, bên ngoài lớp sương mù mờ ảo, Cận Dịch Khẳng đang đứng ở trước quầy thu ngân bên trong cửa hàng tiện lợi.
Nhìn qua một cái thôi đã cảm thấy người này đúng là đẹp trai, lại cao ráo, khí chất cũng xuất chúng. Đã nói cậu đừng có sống thụt lùi đi, quả nhiên là không hề thụt lùi đi chút nào, khá tốt.
Cận Dịch Khẳng bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đoạn đường từ bậc thềm tới trước cửa xe đã phủ đầy mưa, cậu đội mưa lên xe.
Sau đó xe khởi động, vòng qua nửa vòng thành phố đưa Long Thất đến một toà nhà cao ba mươi tầng, kiến trúc cực kỳ xa hoa, tọa lạc ngay cạnh công viên thành phố. Cận Dịch Khẳng ở dưới hầm đỗ xe xong liền trực tiếp quẹt thẻ của chủ căn hộ đi vào thang máy. Long Thất khoanh tay đi ở phía sau, bởi vì đêm qua không được ngủ đủ nên đang ngáp ngắn ngáp dài.
Thang máy dừng ở lầu 26.
Toà nhà này mỗi tầng đều chỉ có một căn hộ, diện tích ít nhất cũng phải 300 mét vuông. Mà Cận Dịch Khẳng lại có chìa khoá, vừa mở cửa ra liền nghiêng đầu để Long Thất tiến vào.
"Đây là?"
"Lúc bố anh mua căn nhà này mẹ anh không biết." Long Thất đi vào, Cận Dịch Khẳng dùng chân đóng cửa lại: "Sau này ông ấy có thú vui khác rồi chỗ này cũng không dùng tới nữa. Em ở lại đây đi. Đến lúc đó kêu lão Bình đặt văn phòng làm việc ở đây, hắn cũng sẽ vui vẻ chấp thuận."
Tấm vải chống bụi lần lượt bị kéo xuống, đèn cảm biến trong nhà cũng đồng loạt sáng lên, từ phòng khách tới phòng ngủ, tới nhà bếp, rồi lại tới quầy bar mini, tầng tầng lớp lớp, rộng lớn lại phức tạp.
"Chỗ này của anh trông chẳng khác nào chỗ ở của đám nhà giàu mới nổi."
Cận Dịch Khẳng điều chỉnh bảng thiết bị sưởi ấm trong nhà, cười cười: "Nữ minh tinh thích."
Long Thất liếc cậu.
Cận Dịch Khẳng chỉnh xong thì lấy một viên kẹo ở trên khay trái cây, bóc vỏ rồi ném vào trong miệng: "Cố Minh Đống có tìm em gây chuyện không?"
"Vẫn ổn. Để Lão Bình trông chừng hắn."
Long Thất vừa đáp vừa đi tới ban công. Nơi này không có ánh nắng, hai bên đều bị tấm rèm nặng nề che phủ, thiếu ánh sáng. Nhìn một chốc, cô rốt cuộc vẫn vươn tay kéo rèm lên, rẹt một tiếng chói tai. Cận Dịch Khẳng nhìn qua. Long Thất đang đứng ho khan trong đám bụi, mắt hơi nheo lại. Một tia nắng sau cơn mưa chiếu lên mặt cô, lên cả người cô, lên thềm ban công, cũng chiếu rọi cả những hạt bụi li ti đang lơ lửng xung quanh nữa.
Mưa vừa tạnh, bên ngoài ban công xuất hiện hai chiếc cầu vồng ở nơi chân trời xa xa, một đậm một nhạt chồng lên nhau, trải dài qua nửa thành phố. Ánh hoàng hôn làm nền, nổi bật lên bầu trời cao vời vợi, tráng lệ vô cùng.
"Anh có thể tự sát rồi." Cận Dịch Khẳng nói.
Long Thất quay đầu lại.
Một tay cậu đút trong túi quần, miệng chậm rãi nhai kẹo, hướng cô nói: "Cuộc đời của ông đây đã đủ viên mãn."
Cầu vồng, hoàng hôn, và cô.
Long Thất đóng rèm cửa lại, ánh sáng trong phòng loé lên rồi vụt tắt. Cô quay người lại nói: "Anh đừng có dùng lão Bình làm cái cớ. Em không sống ở đây đâu. Chỗ kia vẫn còn tốt. Anh với lão Bình đức hạnh giống y hệt nhau."
"Đức hạnh gì?"
Cận Dịch Khẳng hỏi câu này, Long Thật thật sự cũng chẳng nói ra được rốt cuộc là cái đức hạnh gì. Cậu đứng bên này bóc ra viên kẹo thứ hai, nghiêm túc nhìn cô đợi câu trả lời.
"Nói chung em không sống ở đây."
"Giờ em giỏi thế cơ à?"
"Em giỏi đấy thì sao nào?" Long Thất trả lời rồi nói tiếp: "Chỗ kia cũng không sao cả. Không muốn đổi chỗ ở. Với lại nếu thật sự cần đổi cũng là việc của em, tại sao phải tới nhà anh chứ?"
"Việc của em?" Cận Dịch Khẳng cúi đầu tìm điều khiển từ xa ở trên ghế sô pha, đáp: "Vậy anh tính là cái gì? Anh trai nuôi? Rảnh rỗi thì ngủ cùng nhau, cái loại đó ấy hả?"
"Anh đừng có lúc nào cũng bới móc lời em nói. Nhàm chán."
Cậu lắc đầu cười, Long Thất tiếp tục nói: "Em không muốn đổi chỗ ở là có nguyên nhân. Cận Dịch Khẳng, em muốn mua nhà."
Lời vừa dứt, Cận Dịch Khẳng liền đưa mắt nhìn cô.
Long Thất chậm rãi đi dạo quanh nhà, sau đó dừng lại ở bức màn trước cửa sổ, ở giữa có một tia sáng từ bên ngoài chiếu vào trong nhà: "Nhà anh