Sau đó, phim cũng bắt đầu quay rồi.
Một tuần, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nó có thể nguội lạnh một đề tài đang nóng hôi hổi, có thể đẩy một mối quan hệ đang trên đà sụp đổ hoàn toàn vào chỗ chết, cũng có thể giày vò một con người rất sôi nổi trở nên vô cảm .
Ngay tại tháng 12, đầu đông, truyền thông đổ xô nhau gửi quà tặng cùng lẵng hoa đến phim trường cho mấy vị có danh tiếng trong đoàn, mà hai phần ba trong số đó đều được ký tặng dưới tên Long Thất. Không biết là của người qua đường nào, có người hâm mộ, có nhà đầu tư, cũng có bạn bè của người quen. Dù sao thì, kể từ ngày cánh nhà báo bắt đầu thả tin cô "cùng bạn trai mối tình đầu chia tay, độc thân bắt đầu làm việc" ra, mấy ngày nay “bạn bè nam” từ đâu chui ra nhìn thế nào cũng nhiều hơn so với nửa năm trước, đều là những nhân vật có dính dáng đến lợi ích, cũng là người giao thiệp với lão Bình, giao thiệp thế nào thì không biết. Nhưng dựa vào thanh thế từ lúc khai máy đến giờ thì đều rất "mập mờ".
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàn thành nghi thức, trực tiếp khởi quay. Mới sáng sớm, Long Thất đã bị kéo vào phòng hóa trang để tạo hình, ngồi đờ ra như một cái xác chết, hai mắt nhắm lại, tay chống trán. Một tuần trước, ban ngày bận rộn, đến tối nếu không say sỉn thì cũng mất ngủ, hậu quả là mặt mũi sưng phù cộng thêm cái quầng thâm mắt hiện rõ như ban ngày.
Chỗ ngồi của Ô Gia Quỳ bên cạnh không có ai, nghe chuyên gia trang điểm nói, cô ta có một cái sự kiện đã lên lịch từ trước, xin nghỉ phép cái là bay ra nước ngoài rồi.
"Tại sao cô ta có thể xin nghỉ, còn tôi thì không."
Tử khí nặng nề bỗng chốc ào ra, doạ cho nhà tạo mẫu tóc ở đằng sau phải dừng tay lại. Lão Bình đứng bên cạnh gửi tin nhắn, mắt cũng không nháy lấy một cái: "Bởi vì cảnh quay của cô nhiều hơn cô ấy mấy chục cảnh, cô ấy không cần phải phí thời gian ở đây. Nhưng cô thì ngược lại. "
Vẫn còn bực tức.
Nữ trợ lý đi tới bên cạnh Long Thất, nhẹ giọng hỏi: "Em tới tháng à? Cảnh đầu tiên của buổi chiều là cảnh rơi xuống biển, sẽ dính lạnh."
"Không."
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau, mắt từ từ mở ra.
...
Cảnh buổi chiều được quay tại một bến tàu gần đó, cô diễn vai “người nhập cư trái phép” đang tránh tai mắt truy sát của kẻ thù, ở gần mép thuyền nhảy xuống biển, bám vào một chiếc lốp xe, một đường "trôi" đến bến tàu.
Đúng lúc thủy triều dâng, nhiệt độ hạ thấp, hải âu bay thành đàn dày đặc xung quanh bến cảng, các phòng ban của đoàn phim làm sẵn công tác chuẩn bị an toàn. Long Thất đứng đợi trên boong tàu, đắp một chiếc chăn, nhìn ngọn hải đăng ven bờ. Gió đông lạnh lẽo mang theo mùi vị của biển quật vào mặt đau rát, sau đó phó đạo diễn lên tiếng thúc giục. Cảnh quay đầu tiên chính thức bắt đầu.
Dưới nước, nhân viên cứu hộ sẵn sàng chờ lệnh, lão Bình cũng lên tàu xem diễn. Long Thất mặc bộ quần áo phong phanh dính đầy bụi bẩn, nghênh đón gió, xuống biển. Camera theo sát bên người để quay cận cảnh. Vừa mới xuống nước đã bị ù tai, lồng ngực bị áp lực nước ép đến không thở nổi, mơ hồ nghe một tiếng “cắt” từ trên thuyền truyền đến, mấy cánh tay giơ ra kéo cô lên. Ngay tại một phút được vớt ra, một trận gió ào ào thổi tới, càng lạnh, lạnh buốt thấu xương. Trợ lý lập tức dùng một tấm chăn lớn bao bọc lấy người cô. Đạo diễn ở sau màn hình theo dõi, liếc mắt một cái rồi nói: "Cảnh tiếp theo."
Cảnh kế tiếp phải ngâm cả người dưới biển.
Do thủy triều lên cao rất nguy hiểm, quá trình quay cũng gặp phải khó khăn, chỉ tính riêng phân đoạn từ dưới biển trèo lên bến tàu thôi cũng đã phải lặp lại rất nhiều lần. Về sau, làn da trở nên tái xanh, vết thương trên bụng cũng bắt đầu đau âm ỉ, cô không dám dùng sức ho mạnh. Lão Bình như đang cố tình mài giũa cô, chỉ đứng đằng sau màn hình quan sát, xem cô có thể chống đỡ đến lúc nào thì chịu thua, tựa hồ chỉ khi cô chịu thua rồi hắn mới lên tiếng chào hỏi đạo diễn để cho cảnh quay nhanh chóng hoàn thành. Mà điều này lại càng khiến cô thêm cứng đầu, nhất quyết không nói một lời với lão Bình. Sau đó, cảnh ngâm mình dưới biển phải quay suốt hai tiếng đồng hồ mới xong. Long Thất run bần bật trốn trên xe bảo mẫu, nước đọng trên tóc từng giọt từng giọt rơi xuống chăn. Trợ lý giúp cô kiểm tra vết thương trên bụng.
"Đều tái nhợt rồi… Hay là nói với chú Bình một tiếng, lát nữa chúng ta đến bệnh viện gần nhất kiểm tra xem. Nếu để vết thương nhiễm trùng thì không tốt đâu."
"Không sao."
"Để chị nói với chú Bình một tiếng."
“Gần đây có hiệu thuốc nào không?” Cô nhìn tách trà bốc khói nghi ngút trong tay mình.
Nữ trợ lý cẩn thận dọn dẹp đồ dùng lặt vặt, suy nghĩ một lát rồi nói: "Có, đầu ngã tư có hiệu thuốc."
"Lát nữa chị đến đó mua giúp em một thứ."
"Cái gì?"
Vừa dứt lời, bất ngờ có người đến gõ cửa xe, Long Thất không nói thêm gì nữa. Ngoài cửa, là một nữ nhân viên trông giống trợ lý của người nào đó. Trợ lý của cô xuống xe nói chuyện với đối phương, đối phương cũng không có ý định lên xe, Long Thất tiếp tục sưởi ấm ở trong xe. Mới qua nửa phút, cửa xe lại mở ra, trợ lý tay cầm một bình giữ nhiệt đi lên: "Là trợ lý ở bên chỗ Tang Tập Phổ tiên sinh, mang đến một bình trà gừng táo đen. Nói là nhìn thấy em ngâm nước lâu nên tặng cái này, uống vào cho ấm người. "
Trợ lý đổ trà ra cốc rồi nói: "Từ nhỏ chị đã xem phim của Tang Tập Phổ đóng mà lớn đấy. Vốn nghĩ tính cách của anh ấy hẳn cũng phải cứng rắn như nhân vật anh ấy thể hiện, không ngờ lại ân cần thế này. Lần trước lão Bình kêu chị mang mười phần cà phê về khách sạn, tình cờ gặp anh ấy ở trong thang máy, anh ấy còn nhờ trợ lý của mình cầm bớt giúp chị đấy. Xem ra tiếng tăm tốt như vậy cũng là có nguyên nhân. "
“Em muốn nhờ chị mua cái gì?” Rót trà xong, trợ lý ngẩng đầu lên.
“Que thử thai.”
Long Thất đợi rất lâu, đợi đến khi trợ lý hồi thần, mới nhàn nhạt trả lời.
Nữ trợ lý sửng sốt.
Kết thúc công việc trở lại khách sạn, lão Bình bận rộn những việc khác, trợ lý thì đang ở trong phòng riêng chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho lịch trình ngày mai. Mà Long Thất trầm ngâm dựa mình bên cạnh rèm cửa được kéo lên một nửa, trên bệ cửa sổ đặt sẵn gạt tàn, bên trong cắm sáu mẩu thuốc lá, điếu thuốc thứ bảy kẹp giữa ngón tay khẽ búng nhẹ, tro tàn từ từ rơi xuống. Màn hình điện thoại sáng lên, trong mục ghi nhớ có đề rõ ngày tháng của kỳ kinh nguyệt gần nhất, đến nay cũng đã cách một tháng rưỡi.
Trong khoảng thời gian đó, ngủ với Cận Dịch Khẳng rất nhiều lần.
Đều dùng biện pháp an toàn. Duy nhất có một lần cậu mới về nước, mời lão Bình ăn cơm rồi cùng Ban Vệ uống rượu, rượu vào lu mờ lý trí, có dùng đồ bảo hộ hay không cũng không nhớ rõ nữa rồi.
Ngoài cửa sổ, gió từng cơn lùa vào, thổi bay mái tóc, cô ấn đầu thuốc vào trong gạt tàn, cầm lấy que thử thai trên bàn rồi đi vào trong nhà tắm.
Lúc đợi kết quả, que thử thai đặt trên bồn rửa mặt, cô đi qua đi lại trong nhà vệ sinh, nghĩ đến vài cái khả năng. Số của Tư Bách Lâm ở trong danh bạ đã mở sẵn, nghĩ xem phải làm thế nào mới thuyết phục được hắn liên hệ với Cận Dịch Khẳng, nghĩ tới việc dùng đứa con đầu tiên mà cô vì Cận Dịch Khẳng bỏ đi làm cái cớ, lại đoán xem Cận Dịch Khẳng sẽ phản ứng ra sao, cậu có vì chuyện này mà trở về nước hay không. Mà sau một phút, cô lại ghé mắt nhìn que thử thai.
…
Que thử thai chỉ hiện lên một vạch.
Lúc đó, khẽ cười một tiếng, đưa tay vuốt lại sợi tóc trên trán.
"Mình đang mong đợi cái gì..."
Cũng khá mỉa mai, cũng thật đáng đời.
Sau đó vào một ngày nhàn rỗi, tranh thủ đi tái khám vết thương nên tiện thể ghé qua phụ khoa, bác sĩ nói là do tinh thần căng thẳng quá độ, dặn dò cô đừng uống rượu, nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh ăn cay, tránh đồ nguội lạnh, đặc biệt là không được thức khuya, rồi kê cho cô vài vị thuốc Bắc để điều dưỡng.
Trợ lý giúp Long Thất lấy thuốc, còn cô ngồi đợi ở trong đại sảnh, đeo khẩu trang, trên cổ quấn một chiếc khăn to sụ, đem nửa khuôn mặt chôn sâu kín mít. Xung quanh người đến người đi, cô nhìn vào chiếc điện thoại vẫn không ngừng vang lên thông báo nhắc nhở.
Cách ngày chia tay đã qua nửa tháng.
Người hâm mộ đã ngừng đặt câu hỏi, quần chúng đã không còn hiếu kỳ, mà giới truyền thông cũng lười theo dõi.
Ngỡ rằng sẽ không còn ai có thể khơi gợi lại vết sẹo đó nữa, thế nhưng khi độ hot của cái đề tài kia vừa rớt ra khỏi top mười, thì lại vì một lần "đánh bậy đánh bạ" mà leo lên top ba. Lần này trên bảng xếp hạng hot search là ba chữ “Cận Dịch Khẳng”.
Cận Dịch Khẳng, chân thật, ba chữ mang theo gai nhọn.
Nguyên lai là một blogger có triệu follower khởi xướng ra một cái hoạt động, kêu gọi fans đăng ảnh những người có giá trị nhan sắc cao mà họ từng chứng kiến ở ngoài đời thực xuống dưới bình luận. Trong đó có một cái tài khoản đứng đầu với rất nhiều bình luận, lượt thích cũng gần chục nghìn.
Tài khoản đó đã đăng một bức ảnh của Cận Dịch Khẳng.
Cậu đang ngồi ở trong phòng chờ sân bay, cúi đầu, vẻ mặt mệt mỏi.
Loa phát thanh gọi tên lấy thuốc lặp lại một cách máy móc, cô ngồi lặng người nhìn bức ảnh, đầu ngón tay cứng đờ lạnh lẽo, có một thứ cảm xúc mãnh liệt dâng trào từ trong đáy lòng. Là nhớ nhung hay là phẫn uất, hai luồng cảm xúc quấn lấy nhau không cách nào phân biệt được. Bên dưới phần bình luận vẫn rất náo nhiệt, tài khoản “CC trứng vân trà” cũng là người chụp tấm hình này để lại lời nhắn: Nhìn thấy trong phòng chờ sân bay, đẹp trai muốn xỉu, nhưng rất yên tĩnh cả quá trình chẳng nói lời nào cả, trông rất sầu muộn có lẽ tâm trạng đang không tốt. Để chụp được chính diện tôi phải ngồi cạnh anh ấy nửa tiếng đấy, anh ấy vừa ngẩng đầu nhìn qua thì tim gan như muốn nổ tung luôn! ! Tay run