……
Mùng một đầu năm, lại là một hành lang đầy ắp tiếng thăm hỏi.
Cái loại vui mừng phù phiếm này lặp lại từ năm này qua năm khác. Bởi vì mang theo một chữ “mới”, liền phảng phất như thật sự có thể tẩy hết bụi trần thay da đổi thịt, đến cả những người bình thường có hiềm khích với nhau cũng mượn cái cớ này để bỏ qua chuyện cũ. Người đại diện của Chu Dĩ Thông chưa đến sáu giờ sáng đã tới gõ cửa phòng Long Thất, cửa không mở, cô ta liền đứng ngoài hành lang thành khẩn nói tiếng xin lỗi, sau đó hỏi Long Thất có thể liên lạc với Chu Dĩ Thông hay không, cô ta tưởng rằng Chu Dĩ Thông sẽ chơi cùng một chỗ với cô.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Long Thất không đáp, làm như bản thân chẳng hề ở trong phòng.
Cô ta cũng chịu rời đi rồi.
Hơn sáu giờ, lão Bình cùng trợ lý gấp gáp trở lại khách sạn. Cửa vừa mở, lão Bình ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, nhìn trạng thái tinh thần của cô, mặt mày vô cảm nói: “Ha, cũng may là Chu Dĩ Thông chơi trò mất tích, cứu cô một mạng.”
Đèn trên hành lang rất chói mắt, áo sơ mi trắng của nữ trợ lý cũng rất chói mắt, mắt cô vẫn chưa mở hẳn ra được, vẫn đau rát, nghiêng đầu tránh đi. Lão Bình lại hỏi: “Đây là mất ngủ cả đêm, uống rượu cả đêm hay là khóc cả đêm vậy, hay là toàn bộ?”
“Toàn bộ.” Cô đáp.
Một câu thành thật như vậy ngược lại khiến cho thái độ của lão Bình thu liễm bớt. Hắn đã quen nhìn cô quật cường, lúc này cuối cùng cũng mềm lòng rồi, thở dài một tiếng, vỗ vỗ cánh tay cô: “Được rồi đấy. Đã bao nhiêu ngày rồi, nghĩ thoáng một chút đi. Cô xinh đẹp như này, cần gì phải thế.”
“Chu Dĩ Thông sao rồi.” Long Thất không tiếp lời lão Bình.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão Bình kêu trợ lý đóng cửa lại rồi choàng một chiếc áo khoác lên người cô. Tiếng nhân viên dọn dẹp đẩy xe đi xa, hắn vừa đi vào vừa trả lời tin nhắn công việc, nói: “Tờ mờ sáng đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Cả ngày hôm nay chỉ toàn phân cảnh của cô và cậu ta. Lưu Bích gấp muốn điên rồi.”
Lưu Bích là tên người đại diện của Chu Dĩ Thông.
“Vậy tôi thì sao?”
“Trước cứ đi hoá trang rồi ở khách sạn chờ tin. Cậu ta mà không trở lại thì cô cũng chẳng quay được. Có điều, tôi nhìn cái trạng thái này của cô cũng chẳng có cách nào lên hình. Cũng tốt, để cho Chu Dĩ Thông gánh cái nồi này thay cô.”
“Hôm qua tôi nhìn thấy bọn họ cãi nhau ở dưới lầu.”
“Ai?”
Long Thất ỉu xìu nhìn lão Bình một cái, lão Bình phản ứng lại ngay: “Ồ, Chu Dĩ Thông và Lưu Bích? Còn bị cô trông thấy? Vậy được, vậy khẳng định là chê người đại diện vươn tay quá dài. Người như cô cũng phải để Lưu Bích quản giáo hai ngày, đảm bảo…..”
Long Thất vẫn đang nhìn hắn.
“....... Đảm bảo cô ta sẽ bị cô làm cho mắc nghẹn.” Lão Bình nói.
Đến cửa thang máy, lão Bình ấn nút, thang máy mở ra, bên trong không một bóng người. Cô dựa người vào tay vịn cạnh vách tường, nữ trợ lý bắt đầu kiểm tra mắt cho cô, nỉ non: “Hay là chườm ít đá đi……”
“Rõ lắm không?” Lão Bình ngó đầu qua, “Để tôi xem.”
Cùng lúc này, ở bên ngoài thang máy truyền đến một loạt tiếng bước chân, giọng nói nhỏ nhẹ của Ô Gia Quỳ xen lẫn trong đó, từ xa tiến lại gần: “....... Tôi không quan tâm nay là mùng một hay mùng hai. Tôi chỉ muốn rảnh rỗi ngày hôm nay, bằng cách nào thì cô tự đi mà nghĩ.”
Cửa thang máy vừa chuẩn bị đóng lại thì trợ lý của đối phương đã vô thức vươn tay giữ lấy cửa. Đợi đến khi cánh cửa một lần nữa mở ra, Long Thất nhàn nhạt ngước mắt, mà Ô Gia Quỳ đứng ngoài, tay trái cầm điện thoại đập nhẹ vào lòng bàn tay phải vài cái. Tầm mắt của hai người im hơi lặng tiếng mà đối chọi. Động tác nhỏ của Ô Gia Quỳ khẽ ngừng lại, trợ lý đứng bên cạnh ôm Yorkshire vào lòng, “gâu” một tiếng giòn tan.
Không quá hai giây, Ô Gia Quỳ nhếch môi cười: “Chú Bình, buổi sáng tốt lành.”
“Chào buổi sáng a, Gia Quỳ. Vào đây đi, vẫn còn trống.” Lão Bình không rõ nội tình đáp lại.
Cửa thang máy khép vào.
Trong không gian khép kín, tiếng hít thở của năm người hoà chung vào bầu không khí nặng nề. Long Thất vẫn dựa người vào tay vịn thang máy, lưng của Ô Gia Quỳ quay về phía trước mặt cô, hai người chỉ cách nhau tầm 15cm. Cô ta tập trung xem giao diện trang web trên điện thoại, mà trợ lý của cô ta ở một bên sợ sệt: “Quỳ Quỳ….. thực sự là không hẹn được đâu. Lại nói, chuyện xăm mình vẫn cần phải hỏi ý kiến chị Ô trước đã…….”
Trợ lý còn chưa nói hết, Ô Gia Quỳ đã cho cô ta một ánh mắt.
Trợ lý lập tức ngậm miệng.
Nhưng Ô Gia Quỳ lúc này lại quay đầu hướng lão Bình: “Chú Bình, chú có quen thợ xăm nào đáng tin cậy giới thiệu cho cháu với. Cháu vốn đã hẹn được người rồi nhưng chẳng may họ lại nhỡ mất chuyến bay. Cháu đang đau đầu quá đây.”
“Ồ? Muốn xăm cái gì?”
“Bão Nhi.” Đầu ngón tay của Ô Gia Quỳ chọc chọc miệng Yorkshire.
“Xăm hình cún cưng à, haha,” Lão Bình khách sáo rồi tự nhiên vứt chủ đề này sang cho Long Thất: “Phương diện này thì phải hỏi Thất Thất rồi. Cô không phải có mấy người bạn là thợ xăm……”
“Không quen.”
Lão Bình bị nghẹn trở về, có chút xấu hổ. Ô Gia Quỳ cười cười. Trợ lý của hai bên chỉ biết trơ mắt nhìn nhau.
“Không liên quan.” Chưa quá ba giây, Ô Gia Quỳ nói.
‘Ding’ một tiếng, thang máy đã đến tầng dưới cùng.
Lão Bình cùng với hai vị trợ lý bước ra ngoài, mà Long Thất vượt qua người Ô Gia Quỳ, ngón tay ấn lên nút đóng cửa. Lão Bình quay đầu, trợ lý của Ô Gia Quỳ sững sờ, Yorkshire đang được ôm trong lòng nhảy xuống đất, xuyên qua khe cửa chạy vào thang máy. Cửa ‘ka da’ một tiếng khép lại, Long Thất quay người tiến lên nửa bước, Ô Gia Quỳ cũng không dấu vết lùi lại nửa bước, khoảng cách bảo trì hai bước chân, tầm mắt thẳng tắp hướng về đối phương. Tiếng chó sủa ở giữa chân hai người khiến cho bầu không khí càng thêm ngột ngạt.
Trợ lý của Ô Gia Quỳ ở ngoài đập cửa, mà lão Bình dù thế nào thì vẫn đứng về phía người của mình, lập tức trợn mắt nói dối: “Chắc thang máy gặp sự cố rồi, sao cửa lại tự đóng lại thế này?”
Bên trong, Ô Gia Quỳ vẫn thong dong như cũ, trong mắt thậm chí còn loé lên cả tia sáng. Long Thất nhàn nhạt thốt ra một câu “không liên quan tới ai chứ". Cô ta liền thẳng thắn tiếp lời: “Tới cô á. Tâm tình cô không tốt, tôi hiểu được.”
“Nghĩ lại xem rốt cuộc là có liên quan hay là không liên quan, là cần thể diện hay là không biết xấu hổ.”
“Là cái vấn đề lớn lao gì mà phải cần đến thể diện hay không.”
“Cô đoán.”
“Một, tôi không trộm. Hai, tôi không cướp. Muốn theo đuổi cũng là đang trong trạng thái độc thân. Chẳng lẽ tôi phải đứng trước mặt cô nói một tiếng “tôi chuẩn bị theo đuổi Cận Dịch Khẳng đây”, thì mới tính là quang minh chính đại có mặt mũi?”
“Ooh,” Long Thất gật đầu, “Nói đến thợ xăm, cô tính bắt chước anh ấy à, giỏi thật.”
“Tiếp tục nói đến thợ xăm cũng được, nhưng tôi lo một thân oán khí của cô không có chỗ để xả.”
Một lời một chữ một bước chân, Ô Gia Quỳ bị dồn đến tận vách tường thang máy, hai mắt vẫn sáng quắc đối diện với Long Thất. Long Thất nói: “Cô không chột dạ, sợ cái gì.”
Yorkshire gầm gừ phát uy với Long Thất, tay của Ô Gia Quỳ chống lên lan can phía sau: “Tôi sợ cô nói không lại liền động tay động chân với tôi đó, cực kỳ run sợ luôn.”
Tay của Long Thất cũng đặt lên thành lan can, vây khốn Ô Gia Quỳ trong một góc tam giác: “Vậy tôi cảnh cáo cô trước, con người tôi ấy mà cực kỳ thích giở trò lưu manh, cào mặt giật tóc trước giờ đều rất quen tay, không có việc gì thì ít đến trêu chọc tôi đi. Tôi cũng có thể coi hai người các cô đã chết rồi.”
“Vậy tôi cũng nhắc nhở cô một chút. Trước hết cứ tìm sẵn một cái cớ để toàn thân rút lui cái đã, bởi vì tối nay tôi phải đi dự tiệc đầy tháng của em gái anh ấy. Đến lúc đó phải đứng trước mặt mọi người giải thích vì sao trên người tôi lại có mấy vết cào cấu thì xấu hổ lắm.”
“Vậy càng tốt,” Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại nửa bước chân, hô hấp xung đột, “Thay tôi kiểm tra xem điện thoại và máy tính của Cận Dịch Khẳng đã xoá hết đống ảnh và video của tôi hay chưa, không còn là tốt nhất. Nhưng chẳng may tìm thấy rồi thì cũng đừng nhìn lén, không tốt cho trẻ em đâu. Tính sát thương đối với cô quá lớn.”
Hơi thở của Ô Gia Quỳ vẫn bình ổn, còn chưa kịp đáp lời thì cửa thang máy trong nháy mắt đã mở ra, tầm mắt cô ta chuyển hướng về phía cửa ra vào.
“Quỳ Quỳ?”
Bác của Ô Gia Quỳ một tay ấn nút mở cửa, vừa mới đến, trông thấy khung cảnh phía trước mặt thì lập tức chất vấn hai người: “Cái trận thế gì đây? Đang nói cái gì vậy?”
Lão Bình ở một bên lo âu, khoanh tay sờ cằm, hai mắt đảo tới đảo lui, đợi Ô tỷ nói xong tức thì làm công tác xã giao: “Chị Ô, là thế này. Cầu thang máy hỏng rồi, không mở được. Thất Thất nhà chúng tôi là đang an ủi Quỳ Quỳ đấy.”
Long Thất buông tay, ở dưới lời giải thích của lão Bình nhàn nhã thối lui. Cả người Ô Gia Quỳ lúc này mới tính là thả lỏng. Tầm mắt của hai người vẫn như cũ đối diện, tia lửa ‘xèo xèo’ bắn ra.
“Hỏng rồi?” Ô tỷ chỉ vào nút ấn trên tường, “Hỏng cái gì mà hỏng. Tôi ấn một phát là mở ra ngay.”
“Ồ?” Lão Bình làm bộ làm tịch ấn thử, “Ấy, đúng vậy nhỉ. Cái thang máy này có phải bị làm sao rồi không. Tiểu Ngô à, mau đến nói với lễ tân đi, thế này cũng quá nguy hiểm rồi.”
Nữ trợ lý vội vàng gật đầu, ở dưới cái nhìn bán tín bán nghi của Ô tỷ rời đi.
Long Thất đi đến cửa thang máy, Ô tỷ vẫn hồ nghi đánh giá cô một lượt, cô dừng lại tại chỗ, nhẹ nhàng thở dài một hơi, bổ sung: “Không phải là cô muốn đi xăm sao?”
“Cháu muốn đi xăm?”
Ô tỷ vội vàng chuyển hướng tầm mắt về phía Ô Gia Quỳ. Ô Gia Quỳ không thèm để ý, yên lặng lắng nghe.
“Đi hỏi Cận Dịch Khẳng là biết. Người xăm cho tôi chính là người bên chỗ anh ấy đấy. Tôi nhìn phong cách của hình xăm Alaska trên cánh tay đó, là cùng một người,” Long Thất không quay đầu lại, chậm chạp nói, “Con chó đó tên là Long Nhị, theo họ tôi.”
……
Câu này nói ra, cũng chẳng thèm nhìn Ô Gia Quỳ, cũng chẳng thèm chờ người ở phía sau có bất cứ phản ứng gì, cô rời khỏi thang máy. Lão Bình bám theo, có lẽ đã đoán ra được tương đối, đợi đến khi hoàn toàn khuất bóng ở cuối hành lang mới ho khan một tiếng: “Tuyệt đối không được đem chuyện tình cảm vào trong công việc.”
Xem như là đang nhắc nhở, cũng không can thiệp vào.
Cả ngày hôm đó cũng không còn cơ hội va chạm với Ô Gia Quỳ nữa. Nếu như cô ta buổi tối đã có hẹn với Cận Dịch Khẳng bên kia thì chắc cũng chẳng còn tâm tư đâu mà đi chọc ngoáy bên này. Chu Dĩ Thông cũng không xuất hiện, tiến độ của đoàn phim bị chậm trễ, tổ chế tác có chút bực bội. Mà Long Thất chỉ coi đó là một ngày nghỉ, ở trong phòng khách sạn học thuộc kịch bản. Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi ngắt quãng, gió đông len lỏi qua khe cửa lùa vào trong bộ quần áo mỏng manh, cô chỉ cần ngừng lại một chút thì não bộ sẽ lập tức lặp lại những lời Cận Dịch Khẳng nói với cô ban sáng, vừa học lời thoại, mắt vừa đỏ lên, lòng bàn tay đỡ lấy trán tiếp tục đọc, cứ đọc như vậy.
Lúc tám giờ hơn, có tiếng gõ cửa, cửa vừa mở, rốt cuộc cũng trông thấy Chu Dĩ Thông đã mất hút cả ngày nay.
Áo khoác của Chu Dĩ Thông bị mưa thấm ướt, trông còn tiều tuỵ hơn cả cô, hỏi: “Muốn uống rượu không? Tôi mời cô.”
“Tôi không uống với anh.” Cô chuẩn bị đóng cửa, Chu Dĩ Thông đã vươn tay ra ngăn lại, có mùi rượu toả ra theo chuyển động của động tác.
“Vậy cô có biết buổi tối mùng một đầu năm, còn chỗ nào vẫn mở cửa hay không?”
Cô thở dài một tiếng.
Nửa tiếng sau, ở trong phòng bao của quán đồ nướng cách khách sạn nửa đoạn đường, nhân