Nữ hiệp im lặng ngồi xem trò vui.
Nghe thấy Cẩm Nhi nói Thái hậu triệu kiến mình, Chiêu Anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Thường thì luận công ban thưởng gì đó không phải là do con bà ta làm à? Mà đáng lý cũng chỉ phái một hai vị công công đến phủ ban thưởng thôi, cho dù bản thân nàng tính là lập công lớn đi nhưng cũng không đến mức Thái hậu đích thân triệu kiến chứ.
Đấy là còn chưa nói đến chuyện tên phu quân nhà nàng còn chẳng có mấy quan hệ gì với bà nữa.
"Hồng môn yến à?" Chiêu Anh nàng nhếch mép cười "Hay là muốn giết ta luôn cho xong chuyện?"
"Thiếu phu nhân? Người có thể tỏ ra lo lắng một chút hay không? Chứ người mà giữ cái thái độ xem kịch hay này đi gặp Thái hậu thế nào cũng xảy ra chuyện đó." Thú thật thì Cẩm Nhi cũng giống với chủ tử của mình, ôm thái độ xem kịch nhiều hơn là lo lắng hay sợ hãi.
Đơn giản vì cô hiểu hiện tại nếu như Thái hậu ra tay trừ khử thiếu phu nhân là một quyết định hết sức ngu ngốc, vậy nên chuyện tính mạng không cần phải lo lắng.
Mà chuyện đáng lo nhất đã được giải quyết thì còn việc gì phải sợ hãi nữa? Tuy nói thiếu phu nhân không mưu sâu kế thâm như những nữ nhân sống quá nửa đời người trong thâm cung kia nhưng nếu muốn tính kế thiếu phu nhân thì còn phải xem bản thân thiếu phu nhân có hứng bước vào bẫy hay không đã.
"Thế em nói xem ta nên trưng ra thái dộ như nào? Thụ sủng nhược kinh hay bộ dạng lấy lòng cho vừa lòng bà ta đây?" Chiêu Anh ngửa đầu về phía sau hỏi nữ thị tì thân cận của mình.
Cẩm Nhi dừng việc chọn trang phục lại, ngẫm nghĩ một hồi cũng không biết phải trả lời thế nào.
"Em thấy người tốt nhất vẫn nên hành xử có phép tắc một chút, tránh cho Thái hậu lại bắt bẻ lão phu nhân."
"Vậy là mang một bộ mặt giả tạo đi gặp một đám người giả tạo à?" Chiêu Anh nhếch miếng, vẽ ra một nụ cười mà theo nhận xét của Cẩm Nhi thì nó hết sức nguy hiểm: "Cẩm Nhi à.
Em làm ta hứng thú bừng bừng rồi này."
Chiêu Anh theo chân thái giám triệu kiến đến tẩm cung của Thái hậu, bên ngoài là vài ba chiếc kiệu, đoán chừng là của mấy vị phi tần nào đó trong hậu cung, nếu may mắn có khi nàng còn gặp được luôn vị mẫu nghi thiên hạ luôn ấy chứ.
"Chặc." Nàng tặc lưỡi, cuộc họp mặt của nữ nhân à? Tính dùng số đông áp đảo nàng hay gì?
"Thần thiếp Trương Chiêu Anh bái kiến Thái hậu cùng các vị nương nương." Dù có nghĩ gì trong đầu đi chăng nữa nàng vẫn phải giữ phép tắc, chứ không lại bị bắt bớ rồi làm khó thì mệt mỏi lắm.
Mà nàng thì không có mấy hứng thú chơi trò đấu trí với mấy con người này.
"Tần phu nhân không cần đa lễ." Thái hậu phất tay "Mau ngồi xuống đi."
"Tạ Thái hậu." Chiêu Anh hới hướng mắt nhìn vị Thái hậu cao cao tại thượng kia.
Quả nhiên là một vẻ bình thản như nắm hết mọi thứ trong tay.
Nàng cúi đầu giấu đi nụ cười trên môi, theo cấp bậc ngồi vào vị trí của mình, cố gắng hòa mình vào phong cảnh, giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất có thể dù cho nàng vẫn nghe thấy vài ba lời nghị luận liên quan đến mình từ mấy vị nương nương tưởng mình đã kín đáo lắm rồi kia, loáng thoáng còn vài người nhắc đến vị phu quân không biết đang lăn lộn lo lắng ở đâu của nàng.
Nữ nhân hậu cung cũng không khó đối phó như nàng tưởng.
"Không biết sức khỏe của phu nhân đã tốt hơn chưa? Bổn cung đã cố ngăn mẫu hậu rồi nhưng không được, lại vất vả cho Tần phu nhân rồi." Nghe thấy mình bị chỉ mặt điểm ten, Chiêu Anh hướng mắt về phía phát ra tiếng nói.
Nhìn theo phục sức có vẻ như đây là vị Hoàng hậu gần mặt không gần lòng của Hoàng thượng rồi nàng hôm nay cũng thật có diễm phúc khi cùng một lúc được diện kiến cả Thái hậu lẫn Hoàng hậu đương triều.
Sao? Liệu rằng lát nữa vị Hoàng thượng thiếu suy nghĩ kia có đến đây chung vui luôn không?
"Tạ Hoàng hậu nương nương đã quan tâm, thân thể thần thiếp đã tốt hơn nhiều rồi." Cái sự cung kính giả tạo này, thật là thú vị muốn chết.
"Lần này Tần phu nhân tuy là lâp được công lớn nhưng cũng ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân.
Dù bổn cung hiểu ngươi muốn giúp đỡ nhưng cũng phải biết cân nhắc chứ." Hoàng hậu lại tiếp tục lên tiếng.
Sao thế? Sao chưa gì đã nhảy vào vấn đề chính luôn rồi? Sao không vòng vo hỏi thăm người ta tiếp đi? Hay sợ là vong vo quá quên mục đích nên tính đánh trực tiếp luôn? Không phái nói thủ đoạn của nữ nhân hậu cung mấy người lợi hại lắm hay sao? "Nương nương nghĩ nhiều rồi.
Thần thiếp chỉ là phận nữ nhi thấp kém, nào có suy nghĩ lớn lao gì? Chuyện lần này chẳng qua chỉ là trả mối thù ngày trước mà thôi."
Chuyện trả mối thù này nếu tính rộng ra thì quả thật cũng không sai, dù cho người gây thù với nàng là đệ tử của lão ta nhưng như nàng đã từng nói rồi đấy.
Đệ tử làm thì sư phụ chịu, chung quy lại tính lên đầu lão ta cũng không có gì là sai trái.
"Chỉ là tiện tay trả thù cá nhân mà lập được đại công.
Tần phu nhân cũng thật biết cách trả thù."
"Thái hậu nói quá rồi." Chiêu Anh đáp lại bằng nụ cười sặc mùi giả tạo.
Gì chứ? Tính ép nàng gián tiếp thừa nhận chuyện này là nàng cố tình à? Trên đời làm gì có chuyện gì dễ như vậy? "Huống chi chuyện này cũng chỉ là vô tình.
Nếu không phải lão già đó bắt thần thiếp để tra thù trước thì chuyện đã không thành ra như thế này." Dịch thô ra có nghĩa là: Thái hậu người chọn thủ hạ không chuẩn để rồi tự bê đá đập chân mình không phải là lỗi của thân thiếp, thần