Bước tiến mới trong mối quan hệ?
Chiêu Anh ghét bỏ mà đi thẳng một đường, nếu không phải sợ gây ra náo loạn thì nàng đã sớm thi triển khinh công để thoát khỏi cái nơi có vẻ hào nhoáng nhưng đầy mưu mô này.
Bà Thái hậu đó còn định kéo Mặc Thanh vào để ép nàng phải nghe lời.
Mẹ kiếp! Nếu không phải tên Hoàng đế kia đến kịp thì giờ này chắc bà ta chỉ còn là một cái xác.
Đúng là ở lâu trên cao, quen dùng quyền thế chèn ép người khác.
Nói chuyện nhẹ nhàng không được liền trực tiếp lôi tính mạng cũng như an toàn của Tần gia ra đe dọa nàng.
"Đúng là khốn nạn mà." Giờ nàng cũng mặc kệ ở đây có là hoàng cung hay gì mà trực tiếp mở miệng chửi.
Vì nàng có thể dám chắc tên Hoàng thượng kia chắc chắn sẽ không làm gì mình, thậm chí còn bảo vệ mình.
Còn Thái hậu thì nàng lại càng không phải lo lắng.
Bà ta cứ thử động đến nàng xem, thế nào cũng có cả tấn tấu chương nói bà vì tư thù cá nhân mà ra tay với nàng, đến lúc đó còn phải xem bà có đủ sức để chống lại áp lực đến từ nhiều phía hay không?
Hay giờ nàng quay lại chọc cho bà ta giận đến mất lý trí rồi xử tội mình luôn cho chuyện nhỉ? Như thế thì sau này không cần phải lo lắng đến chuyện an toàn cũng như chung thân đại sự của Mặc Thanh sau này nữa.
Nhưng nàng cũng dám cá là sẽ có một tên nào đó lao ra tìm mọi cách để ngăn nàng lại.
Nói đến cái tên đó, từ phía xa xa nàng đã nhìn thấy được cái bóng dáng quen thuộc đó.
"Nàng không sao chứ? Không bị Thái hậu với Hoàng hậu làm khó chứ?" Chính Quân ngay lập tức lao đến, không cho nàng kịp định hình đã ngay lập tức hỏi dồn dập.
"Cũng chưa thể chết ngay được." Nhìn cái dáng vẻ này cũng không khó để đoán ra người ép vị Cửu ngũ chí tôn không mấy thân thiết với Thái hậu kia đến để giải vây cho nàng rồi.
Xem ra mối quan hệ giữa tên phu quân này của nàng với tên Hoàng đế đó thân thiết hơn nàng tưởng tượng nhiều.
"Ta cứ lo nàng sẽ gặp chuyện."
"Người gặp chuyện không phải là ta mà là vị huynh đệ thân thiết của ngươi kìa." Lúc nàng rời đi vẫn nghe loáng thoáng được mấy câu hỏi thâm thân tình của hai mẫu tử nhà đấy.
Hai người nếu không ngại thân phận thì nàng dám cá là cả hai sẽ xông vào choảng nhau luôn quá.
Lúc đấy không phải còn đang muốn rút trâm xiên Thái hậu nàng cũng không ngại ngồi lại xem cảnh đấu đá thâm cung đâu.
"Huynh ấy tự có cách giải quyết, không cần phải lo lắng đâu." Chính Quân hoàn toàn không quan tâm đến an nguy của huynh đệ trong khi chính mình là người nhờ vả thậm chí có thể nói là cầu xin người ta đi giải vây cho phu nhân nhà mình.
Quả nhiên huynh đệ có tốt đến mấy thì cũng chỉ là phù du.
Chiêu Anh nhếch mép cười: "Nhưng ta thấy huynh đệ của ngươi đang muốn một đao tiễn Thái hậu luôn đó." Nhớ lại cái nụ cười giả đến mức không thể nhìn nổi đó, nàng thật không thể hiểu nổi vì sao hắn ta vẫn có thể kiềm chế được sát ý sau bao nhiêu năm như thế.
Nàng hiểu được bậc đế vương cũng có nhiều cái bất đắc dĩ nhưng đến mức này thì nàng chịu thật rồi.
"Đã nhịn nhiều năm như thế rồi, ta tin tưởng huynh ấy sẽ không ngốc đến vậy đâu." Chính Quân đưa tay nhận lấy cái ô trong tay nàng, cẩn thận che chắn cho nàng.
"Mà ta vẫn luôn có một thắc mắc." Chàng nhìn cái ô trong tay mình "Sao đi đâu nàng cũng đều che ô hết vậy?" Kể từ ngày gặp nàng đến nay, bất kể nắng mưa chàng đều thấy Cẩm Nhi cầm theo một cái ô chạy theo sau lưng nàng, chàng không rõ mục đích của cái ô này là sao.
Nghe câu hỏi hết sức ngu ngốc này, Chiêu Anh cũng không buồn trả lời mà trực tiếp bước thẳng ra ngoài nắng.
Hiện tại cũng gần trưa, nắng vô cùng gắt.
Ánh nắng chiếu thẳng lên mái tóc màu đỏ rực của nàng quả thật có chút chói mắt nhưng không rõ là vì lý do gì mà Chính Quân cảm thấy nàng lúc này rất đẹp, có thể nói là câu hồn đoạt phách.
Mẫu thân nàng là người ngoại tộc nên đường nét trên gương mặt nàng không giống với những người mà chàng đã từng gặp qua, mà mái tóc đỏ đó lại là điểm hút ngời nhất của nàng.
"Sao? Bị chói đến ngu người rồi à?" Chiêu Anh lặng lẽ quay lại tầm che của tán ô, tránh cho những người xung quanh bị ảnh hưởng vì mái tóc khác lạ của mình.
"Ta thấy đẹp mà." Chính Quân trả lời với khuôn mặt mà theo như Chiêu Anh miêu tả thì có thể nói là trông ngu hết sức.
"Ngươi không cần vì ta là nương tử của mình mà nói dối đâu, ta biết rõ mái tóc này của ta chói mắt đến mức nào." Từ khi còn nhỏ nàng đã không ngừng nghe những lời dị nghị về mái tóc này, từ những lời ngưỡng mộ đến những câu nói hết sức khó nghe.
Mà câu nàng nghe nhiều nhất có lẽ là về việc mái tóc của nàng luôn khiến người khác chói mắt dưới ánh nắng, lâu dần nàng liền có thói quen che ô, bất kể là đi đến đâu hay là thời tiết thế nào, nàng luôn dùng ô để che đi mái tóc của mình.
"Bất kể người khác có nói thế nào đi chăng nữa ta đều thấy mái tóc này của nàng là đẹp nhất." Chính Quân đánh liều đưa tay ra vuốt tóc nàng.
Trước đó Cẩm Nhi đã từng cảnh báo chàng rằng nếu không được sự cho phép của Chiêu Anh thì tuyệt đối không được chạm đến mái tóc của nàng, vì đó là giới hạn lớn nhất của nàng.
Nhưng bất ngờ thay Chiêu Anh không có phản ứng gì, thậm