Ta rút mũi tên thứ hai lên, lần đầu ta không dám, lần này ta sẽ làm được…
Giết chết hắn đi, con người đó có đáng cho ngươi luyến tiếc không? Ngươi không giết hắn, hắn cũng sẽ giết ngươi thôi. Hắn ôm ấp đứa con gái tóc vàng kia trước mặt mọi người khác nào hắn tự tay rút dao đâm ngươi vài nhát?
…. Izumin…
Nếu mũi tên này bắn trúng vào hắn, ta sẽ không phải chứng kiến cảnh tượng hắn yêu thương ôm ấp Carol nữa, đúng không?
Nhưng nếu hắn chết, ta sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa?
Cho dù hắn không phải là người yêu thương ta vô bờ bến trước kia… Nhưng hắn là Izumin.
Trên đời chỉ có một hoàng tử Izumin mà thôi.
Izumin chết đi rồi… chết rồi, cả phần đời còn lại ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy hắn, không bao giờ cảm nhận được vòng tay của hắn nữa, không còn biết nụ cười là gì nữa…
Ta buông tay, bất lực ngã xuống. Mũi tên xé gió lao tới, cắm phập xuống nền tuyết bên cạnh Izumin.
Cuối cùng ta vẫn không làm được, bắn một mũi tên trả thù thôi mà cũng không làm được! Ngươi thật hèn nhát Asisư à…
Ta thừ người nhìn bông tuyết đang tan chảy trên nền máu đỏ, cảnh tượng đẹp vô cùng. Phủi tuyết trên người, ta đứng dậy, nhìn xuống bên dưới tường thành. Bọn họ vẫn không đi, vẫn đang chờ ta ở đó. Ta muốn đi cùng các người lắm nhưng xem ra không được rồi… Thật có lỗi với mọi người…
Lần đầu tiên ta ham muốn cái chết như thế.
Ta chết, Izumin sẽ phải đau khổ tột cùng, ít nhiều gì hắn cũng phải có tình cảm với ta chứ hả? Ta chết… Mitamun cùng mẫu hậu sẽ chán ghét hắn, cả thần dân Hitaito cùng Ai Cập cũng sẽ căm ghét Carol, đúng rồi, nếu ta chết, Izumin và Carol sẽ phải dằn vặt cả đời. Ta hận bọn họ, đương nhiên không muốn bọn họ sống tốt…
Ta vịn thành tường, phủi
sạch tuyết trên đó, trèo lên. Bên dưới bắt đầu nhốn nháo, tiếng Ari và Eri gào khóc, tiếng cửa bị đập phá, rất ồn ào, đâu có hình như có người gọi tên ta… Các người gọi tên ta làm gì? Ồn ào quá, ta muốn tập trung suy nghĩ cũng không được…
Gió thổi khiến ta đứng không vững, phải vịn chắc viên đá nhô lên của bức tường, nhìn xuống bên dưới cũng không khỏi sợ hãi. Những ngày qua cũng đã nhìn nhưng chưa bao giờ thấy khung cảnh nơi đây đáng sợ như thế. Bên dưới vách đá cheo leo là dòng sông dài hàng ngàn cây số, nước xô đá, đá sô sóng, sống xô gió, cứ cuồn cuộn chảy, tung bọt trắng xóa. Tiếng gió rít gào bên tay như van xin, rồi lại như là khiêu khích, giọng gằn chế nhạo ta. Hóa ra tất cả mọi thứ xung quanh ta đều đáng sợ như vậy.
Trong lòng ta hơi chùng xuống, nhảy xuống chắc chắn sẽ tan xác, đây không phải Ai Cập, ta còn mơ tưởng đến sông Nin hiền hòa làm gì…
Có tiếng bước chân lên cầu thang, rất vội vã, có tiếng người chạy đến bên cạnh ta, có đôi bàn tay túm chặt lấy ta, kéo ta xuống khỏi bức tường thành.
Ta khóc, nước mắt kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống…
“ Izumin, người ta yêu không phải là ngươi”… Nhưng ngươi lại chính là người đó…
Cả đời này ta sẽ không được gặp lại người đó nữa rồi… Izumin, ta hận ngươi, nhưng ta lại không thể giết ngươi được.