Bà Mura đi vào bên trong, phía sau là bốn thị nữ, trên tay bọn họ đều mang những dĩa trái cây rất tươi ngon, tươi không kém trái cây ở Ai Cập!
Ta vui vẻ vươn tay đón lấy một dĩa từ tay bà Mura, miệng nói: “Cảm ơn!”
Bà Mura cười, đứng sang một bên quan sát ta ăn, cảm thấy trong phòng hơi tối nên đi đến bên cửa sổ kéo màn lên, ánh nắng rọi vào khiến ta hơi nheo mắt.
- Hoàng phi có muốn nghỉ ngơi không? Người đã đọc sách suốt đêm rồi!
- Ô, đúng rồi, thảo nào ta thấy mỏi lưng thế!
- Hay là ăn chút gì rồi ngủ?
- Thôi, ta cũng không muốn ăn! Để ta ngủ tí đi!
Ta vứt quyển sách, nằm lăn ra nệm, bà Mura ân cần kéo chăn kín lại cho ta rồi từ từ lui ra ngoài. Ta cười cười mệt mỏi nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Lúc này bên ngoài sảnh lớn…
- Hoàng phi đâu?
- Bẩm hoàng tử, hoàng phi ngủ rồi, đêm qua nàng không ngủ nên có chút mệt mỏi
- Uh, bà ráng chăm sóc nàng ấy… Nàng… có nhắc gì đến ta không?
Bà Mura im lặng, đầu hơi cúi xuống, Izumin cũng không gặn hỏi nữa mà lặng lẽ đi vào bên trong phòng ngủ, đứng bên giường âm thầm quan sát Asisư. Nàng đã lạnh lùng như vậy với hắn bao lâu rồi?
Nhìn thấy khuôn mặt có phần xanh xao yếu ớt của Asisư, Izumin đau lòng ngồi nhẹ xuống giường, vươn tay vuốt ve gò mà không còn phúng phính của Asisư, tay cứ luyến tiếc không nở buông ra, cũng không nỡ rời đi mặc dù biết khi thức dậy nàng sẽ nhìn mình với ánh mắt xa lạ…
Ta cảm nhận ra tiếng động bên cạnh mình, mắt hơi hé mở:
- Bà Mura?
Không có tiếng trả lời, động tác cũng dừng lại. Một đêm không ngủ, cộng thêm
việc dạo này không ăn uống được gì khiến ta hơi chóng mặt, tiếp tục thiếp đi. Thời tiết khác lạnh, ta vươn tay kéo mền, nào ngờ chạm phải một thứ gì vô cùng ấm áp. Thứ gì mà ấm thế này không biết nữa!
Đến khi thức dậy nhìn thấy Izumin ta mới biết khi nãy ngủ mình chạm phải thứ gì.
Izumin… Hoàng tử nổi tiếng như nhà ngươi cũng biết lợi dụng thời cơ thật nhỉ?
Ta lạnh nhạt gạt bỏ cái tay đang đặt trên bụng ta xuống, đẩy mền đứng dậy đi ra ngoài. Chân vừa bước xuống chạm ngay vào nền đất lạnh khiến ta rùng mình, định mở miệng gọi bà Mura vào đem hộ ta đôi giày thì cổ tay bị người khác nắm chặt lại. Ta không vui nhìn Izumin, khi không nắm tay ta làm gì?
Nhìn thấy thái độ của ta, Izumin đang định nói gì đó nhưng lại không nói được, ánh mắt rối rắm, cuối cùng nhắm mắt khổ sở nói:
- Asisư, nàng giận ta hơn một tháng qua rồi…
- Thì sao?
Izumin không dám nhìn ta nữa, ánh mắt di chuyển xuống bàn tay đang nắm cổ tay ta. Ta từ tốn nắm lấy từng ngón tay của hắn, gỡ ra, sau đó ngồi trên giường khẽ xoay xoay cổ tay bị hắn nắm đến phát đau. Ta lớn tiếng gọi bà Mura nhưng không có người trả lời, chắc mọi người bị Izumin đuổi ra ngoài hết rồi. Kiểu này chắc lại phải tự thân vận động thôi!