Phượng Sơ choàng tỉnh, đập vào mắt nàng là không gian đêm tối mờ mịt, ánh sáng gì đó hắt vào từ sau lưng, ngược bóng khiến nàng không thể quan sát được xung quanh mình, không phải nàng đã chết rồi hay sao, Lý Uẩn lại cứu sống nàng, muốn tiếp tục giam cầm, hành hạ nàng ư.
Có điều không có thời gian cho nàng chú ý đến việc đó, bởi sau lưng áp sát một hơi thở xa lạ, thói quen luôn đề phòng khiến nàng nhanh nhẹn xoay người, muốn dùng một đòn khoá tử huyệt đối phương. Nhưng không được, cơ thể nàng mềm nhũn, tay chân vô lực như không phải của mình.
Nhưng điều khủng khiếp còn ở phía sau, toàn thân nàng nóng ran nhễ nhại mồ hôi, nằm úp sấp trên một bề mặt mềm mại, có lẽ là giường, trong không gian im ắng vang lên tiếng thở dốc nặng nhọc và hơi thở nóng hổi áp sát, thứ ngang ngược của đàn ông đẩy vào trong nàng, thô lỗ đụng chạm.
- Lý Uẩn, khốn khiếp, ngươi cút, cút ngay…
Phượng Sơ giãy giụa, muốn dùng toàn bộ sức lực và lý trí bò về phía trước, tránh xa tên cầm thú hung ác đang dùng mọi cách nhục nhã nàng.
Nhiệt độ toàn thân nàng tăng cao, những cú đưa đẩy khiến thân thể nàng trào dâng cảm giác khác lạ, tên khốn, hắn lại dùng dược với nàng, muốn nàng phải quỳ mọp hèn mọn cầu xin hắn đối xử với nàng như một kỹ nữ.
- Lý Uẩn, ngươi chết không yên lành, liệt tổ liệt tông Lý gia ngươi ở địa ngục vô đức vô năng đáng bị đày đoạ, tuyệt tử tuyệt tôn…
- Không… không muốn… không….
Bị đối xử thô bạo nhưng cảm giác hưng phấn từ sâu thẳm trong thân thể trái ngược với lý trí khiến nàng như muốn phát điên. Trong bóng tối, tim nàng đập vang dội như đánh trống, trái tim như muốn nổ tung trong lồng ngực, người ở phía sau dường như không quan tâm, chỉ thở nặng nề và thúc những cú mạnh bạo khiến nàng khó chịu kinh khủng, cơ thể như muốn rên siết lên từng cơn, nhưng nàng cắn chặt răng không muốn bật ra những tiếng động dâm loạn ghê tởm, nàng không muốn chịu thua hắn.
Dù lý trí bài xích nhưng cơ thể vẫn nóng hừng hực và cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng, nàng nghiến chặt răng kiềm hãm việc muốn hét lên, cơ thể co giật liên hồi, không muốn, nàng không muốn chịu đựng cảm xúc này, cơ thể xiết chặt từng cơn, toàn thân co rút lại, sau đó nàng vô lực ngất đi trong lý trí giằng co với cơ thể sướng khoái trái ngược.
Phượng Sơ tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn bị kìm kẹp bởi người đàn ông phía sau với những đưa đẩy không ngớt, đầu óc nàng mơ màng không còn biết gì nữa, chỉ nhớ suốt đêm bị hành hạ như không có điểm cuối.
Trưa hôm sau, khi những tia nắng chói chang rọi qua ô cửa kính lên chiếc giường đôi cỡ lớn trong phòng, Phượng Sơ giật mình tỉnh dậy. Ánh sáng rực rỡ khiến nàng phải nheo mắt lại, chợt nhớ đến mọi thứ
đêm qua, dù cơ thể đau nhức không chịu nổi nhưng đã thành thói quen, đây không phải lần đầu tiên nàng chịu đựng Lý Uẩn nhục nhã, Phượng Sơ đánh mắt nhìn người đàn ông còn lại trên giường đang vùi sâu mặt trong gối ngủ, khẽ lăn ra xa rồi bật dậy.
Hết rồi, từ giờ nàng sẽ không phải chịu đựng Lý Uẩn nữa, hôm nay bọn họ sẽ thanh toán hết thảy ân oán, lân nhi của nàng chết rồi, hoàng nhi nàng yêu thương nhất đã chết rồi, vậy nàng còn gì để níu kéo sự sống này nữa, vậy thì cùng chết đi.
Sự điên cuồng trong mắt dâng lên, toàn thân u ám một lòng muốn báo thù khiến Phượng Sơ không chú ý tới khung cảnh trong phòng và con người trên giường kia khác lạ, chỉ một lòng muốn tìm thứ gì đó có thể kết liễu Lý Uẩn, ác ma tàn bạo đang nằm kia.
Nàng tìm được một vật sắc nhọn trên bàn gần đó, một thứ giống dao găm, chỉ cần một nhát đâm xuyên cổ họng thôi, nàng có thể kết liễu hắn, kết liễu chính mình, xuống cửu tuyền đuổi theo hoàng nhi của nàng.
Phượng Sơ toàn thân không một mảnh vải trong tay nắm chặt con dao gọt hoa quả bước đến bên giường, giơ dao lên đâm xuống một cách dứt khoát.
Đầu óc quay cuồng, bỗng nhiên một ít tin tức kỳ quái chạy qua trong óc nàng, sửng sốt đến làm rơi cả con dao đã suýt chút nữa cắm ngập cổ họng nam nhân, nàng mới nhận ra, đó là những ký ức của nguyên chủ thân thể này.
Cho nên, nàng sự đã chết, nhưng tình hình trước mắt lại là thế nào đây? Phượng Sơ ngỡ ngàng nhìn lại không gian xung quanh, người đàn ông đang nằm trên giường kìa, không phải, mọi thứ đều xa lạ, đến cả bản thân nàng cũng xa lạ, đây không phải cơ thể của nàng, người đàn ông nằm kia cũng không phải Lý Uẩn, và đây cũng không phải thời đại của nàng.
Vậy nàng đang ở đâu, chuyện gì đang xảy ra. Phượng Sơ run rẩy khom người nhặt lấy con dao vừa đánh rơi, nắm chặt trong tay, như thể có nó nàng có thể phòng vệ trước bất cứ tình huống bất ngờ nào.
Một cơn đau đầu lại kéo tới, toàn bộ ký ức từ nhỏ đến lớn của thân thể này như một tuồng kịch diễn lại trong đầu nàng, lượng tin tức to lớn dồn dập tràn vào óc khiến toàn thân nàng co quắp, lại lần nữa đánh rơi hung khí, ngồi bệt xuống sàn ôm đầu. Ký ức kéo dài như sợi tơ cuối cùng đi đến điểm cuối, cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.