Tám giờ sáng Phượng Sơ có mặt ở tầng mười lăm, Thôi Tinh Hà đã ở trong phòng từ lâu, đang ngồi lật xem một tập hồ sơ vẻ mặt hớn hở.
- Em tới rồi. Ngồi xuống đi. Công ty có sắp xếp cho em một đoàn đội trợ lý rồi, từ định hình phong cách, đến chuyên viên trang điểm, trợ lý, vệ sĩ... đều đủ cả. Em xem qua hồ sơ của họ một chút, nếu có gì không ưng ý thì báo với chị, chị sẽ báo với công ty để đổi người.
- Chị xem rồi làm, em đối với bọn họ cũng không quen thuộc.
- Vậy được rồi, chị cũng không thấy có vấn đề gì. Nếu sau này không thích hợp thì thay đổi sau.
Thôi Tinh Hà cũng hiểu rõ, công ty đây là nâng đỡ Phượng Sơ, nếu là người mới ra mắt, trừ trợ lý ra thì làm gì có chế độ khác, lăn lộn trong giới này, đúng là không có chỗ dựa thì đãi ngộ sẽ khác hẳn.
- Hiện tại có ba cơ hội thử vai, em đều suy nghĩ một chút.
Cơ hội tốt nhất là đóng MV cho một thiên vương ca nhạc có lượng fan cực khủng, nhưng cô sẽ phải tham gia thử vai, cạnh tranh khá kịch liệt. Yêu cầu cũng cao vì đây là một ca khúc cổ phong, có một đoạn song ca nam nữ, nhân vật nữ chính được chọn không những phải hợp với phục trang cổ phong, mà còn phải hát được, còn yêu cầu có bàn tay đẹp, vì sẽ có một đoạn đặc tả cảnh nữ chính đánh đàn.
Thôi Tinh Hà rất ưng ý cơ hội này, nhưng nghệ sĩ nữ tham gia thử vai cũng rất đông, Phượng Sơ lại mới ra mắt chưa có tác phẩm tiêu biểu nào nên cô cũng không tự tin cho lắm.
Thứ hai là vai phụ một bộ phim thần tượng bối cảnh thanh xuân vườn trường, vai diễn là thành viên hội học sinh, học sinh giỏi trong mắt thầy cô và bạn bè, chính là ánh trăng sáng với không tới trong lòng nam chính, cũng là thần trợ công khiến nữ chính ghen tuông, tạo tình tiết cho tình cảm của nam nữ chính thăng hoa.
Thứ ba là một bộ phim cổ đại, nữ phụ là công chúa được chọn đi hòa thân, tuy xuất hiện rất ít nhưng lại là ngòi nổ cho nam chính vốn thầm yêu cô bùng nổ tình tiết, kéo theo các diễn biến tiếp theo trong phim, từ công tử quần là áo lụa trải qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu chiến công trở thành đại tướng quân, dẫn binh đánh thẳng đến kinh thành nước láng giềng, muốn đưa công chúa về nước, chỉ tiếc khi chàng có đủ năng lực cứu công chúa, nàng cũng đã hương tiêu ngọc vẫn.
- Theo chị thì sao?
- Theo chị? MV kia là cơ hội tốt, sẽ nổi cực nhanh, là bước đệm đầu tiên nếu em muốn phát triển nghiệp ca hát, chắc chắn em nên đi thử, nhưng cũng là khó nhất, nếu không được em cũng đừng thất vọng. Hai bộ phim kia cũng đều tốt, bộ phim cổ trang công ty chúng ta là nhà đầu tư lớn nhất, muốn là có thể vào tay, còn bộ vườn trường kia, chị đã gửi lý lịch của em cho đạo diễn, ông ấy rất ưng ý ngoại hình của em, nhưng yêu cầu chúng ta đến thử ống kính.
- Vậy thì chọn cả ba, em tin tưởng ánh mắt của chị.
- Ánh mắt của chị, tất nhiên là tốt rồi. Vậy ngày mai chị đến đón em, thử ống kính phim ‘Thời thanh xuân của chúng ta’. Thử vai MV của Lam Tần, là ba ngày nữa, trong MV có cảnh đánh đàn, em lên mạng tìm mấy video hướng dẫn cho người mới học xem qua một chút, chỉ cần nhìn đẹp là được, sau đó sẽ ghép nhạc của nhạc
công chuyên nghiệp.
- Được.
Buổi chiều Phượng Sơ nhờ bác Vinh tìm cho cô một cây đàn cầm, ông không nói hai lời liền mang tới. Phượng Sơ đã xem qua trên mạng, cầm của thế giới này là từ gọi chung cho các loại nhạc cụ dây. Có rất nhiều loại, trong đó có hai loại hình dạng tương đối giống cầm của Càn Nguyên đại lục là cổ cầm và cổ tranh.
Cầm của Càn Nguyên đại lục có chín dây, thường được làm bằng cổ ngọc hoặc gỗ cứng phượng sào trăm năm tuổi trở lên, mô phỏng hình dáng phượng hoàng, dùng tơ của dực thiên tàm làm dây, gọi là cửu vĩ. Âm sắc thanh cao cổ xưa, như trân châu rơi trên mâm ngọc, là vương trong các loại nhạc cụ.
Khi đàn, ngược lại là không có nhiều kiêng kỵ như người xưa của nơi này, thậm chí còn có người dùng cầm làm vũ khí, âm công cao siêu, giết người trong vô hình. Phượng đế khi xưa cũng là một cao thủ dụng cầm. Nhưng bây giờ ở thời không xa lạ, nhiều thứ đã khác biệt, muốn đàn được hoàn mỹ, vẫn là phải nghiên cứu lại.
Cũng may Phượng Sơ có kinh nghiệm, trí nhớ đã xem qua là không quên, chỉ mất một buổi chiều liền đã có thể chơi cả cầm và tranh ra hình ra dáng.
Phượng Sơ đụng vào vật yêu thích rồi liền không buông được, vô thức mà vận dụng linh thức trong tiếng đàn, cũng may phòng luyện đàn cách âm, nếu không toàn bộ người trong nhà cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Giống như đã từng, trong cấm cung Phượng Dụ quốc, bởi một lần cô nổi hứng đàn một bi khúc mà khiến cả cung Húc Phượng người người khóc tức tưởi cả buổi không dừng được.
Buổi tối Thôi Tinh Hà gửi cho Phượng Sơ phần kịch bản nhân vật nữ phụ cô sẽ thử vai. Vai diễn miêu tả một nữ sinh có gia giáo, có tài năng, có học lực, có nhan sắc, nói tóm lại chính là người tình trong mộng của tất cả nam sinh, tình địch giả tưởng của tất cả nữ sinh. Và cũng là đối tượng mối tình đầu đơn phương của nam chính.
Nữ phụ Diêu Tư Kỳ có hai lần xuất hiện, một là khi còn trên ghế nhà trường, trước khi yêu đương với nữ chính, nam chính từng thầm thương trộm nhớ cô nhưng không dám ngỏ lời. Sự rụt rè này kéo dài mãi cho đến tận khi nữ chính thích và theo đuổi nam chính mới dần nguôi ngoai.
Lần thứ hai là sau khi đã rời khỏi ghế nhà trường rất lâu, khi nam chính và nữ chính sắp kết hôn, cô và nam chính vô tình gặp lại, lại vô tình gây hiểu lầm cho nữ chính, nhưng cuối cùng sau khi gỡ bỏ hiểu lầm, nhờ đó mà tình cảm của nam nữ chính càng thêm bền chặt, đất diễn của cô cũng đến đây là hết.
Đất diễn không nhiều, cả một bộ phim truyền hình dài nhưng cô chỉ xuất hiện khoảng ba bốn tập, nhưng với người mới chưa từng có tác phẩm nào ra mắt, thế đã là một vai rất khá rồi.
Đọc qua kịch bản, Phượng Sơ nghĩ mình có thể diễn vai này dễ dàng, trước khi được phong hoàng trữ, cô cũng từng giấu diếm thân phận theo học tại Quốc tử giám, còn là học sinh văn võ song toàn được tế tửu đại nhân coi trọng nhất.
Bởi vậy mà Phượng Sơ chỉ đọc kịch bản hai lần, rồi lên giường đi ngủ, đánh một giấc ngon lành. Ngủ sớm dưỡng nhan sắc, ngày mai cô còn cần biểu hiện tốt một chút.