Đoàn phim ‘thời thanh xuân của chúng ta’ quay ngay tại thành phố Hà, bộ phim này kinh phí không lớn nên ngay khi nam nữ chính vào đoàn đã bắt đầu quay, phân cảnh của nữ phụ Diêu Tư Kỳ khá ngắn, chỉ trong vài ngày có thể quay xong.
Diêu Tư Kỳ cũng không có nhiều lời thoại, Phượng Sơ đến thử ống kính, đạo diễn chỉ yêu cầu cô diễn một đoạn cảnh bước đi trong sân trường. Phượng Sơ nghĩ đến khi mình vẫn còn theo học ở Quốc tử giám, đi trong sân trường là cảnh tượng như thế nào? Luôn có đồng học cùng lớp, sư đệ muội các lớp ban dưới chào hỏi, trong tình huống này, hẳn là cũng như vậy?
Nhìn lướt qua vị trí các máy quay, cô nhớ lại một lần nữa những điều đã được học trong khoá huấn luyện diễn xuất về bắt ống kính, bắt góc quay, sau đó bắt đầu tự tin bước đi, thỉnh thoảng lại hơi dừng lại gật đầu lễ độ như thể đáp lại chào hỏi của ai đó, thể hiện rõ nét sự gia giáo đã ngấm vào xương của Diêu Tư Kỳ.
Trong mắt đạo diễn và những diễn viên đang quan sát xung quanh, họ như nhìn thấy một nữ sinh dịu dàng thanh lãnh những cũng rất lễ phép hoà đồng, vẻ ngoài xinh đẹp thanh thuần đúng là ánh trăng sáng trên bầu trời trong lòng nam sinh còn trên ghế nhà trường. Đạo diễn Quách Tuấn rất hài lòng, ông hô dừng, đập cuốn kịch bản bị cuộn tròn vào lòng bàn tay, hô một tiếng tốt.
- Quyết định chọn cô ấy. Chúng ta lập tức ký hợp đồng. Có thể quay luôn từ hôm nay không?
Câu cuối cùng là trực tiếp hỏi Phượng Sơ đang bước tới gần. Thôi Tinh Hà sợ Phượng Sơ chưa biết rõ cách giao tiếp trong giới, vội đỡ lời.
- Quay luôn cũng được. Nhưng hai hôm nữa Phượng Sơ còn một buổi thử vai. Mong đạo diễn sắp xếp lịch quay lưu tâm cho cô ấy một chút.
- Được được, nếu trình độ ổn định như vừa thử máy có thể quay trước cảnh khi còn ở trường học trong hai hôm này. Vài ngày nữa sang phân cảnh mới thì quay nốt. Sẽ không lỡ việc của người mới nhà cô đâu.
- Vậy cảm ơn đạo diễn. Tôi đưa Phượng Sơ đi thay phục trang và trang điểm trước?
- Ừ, thay luôn đi. Xong có thể ra quan sát học hỏi những người khác một chút.
Thôi Tinh Hà trong giới cũng là người đại diện có tên tuổi, đạo diễn cũng nguyện ý nể mặt cô vài phần, huống chi, cô Phượng Sơ diễn viên mới này diễn Diêu Tư Kỳ rất hợp ý ông ta, chăm sóc cô một chút cũng không có gì lỗ lã cả.
Đoàn làm phim thuê địa điểm quay ngoại cảnh trường học của một trường cấp ba có tiếng ở thành phố Hà, nhưng cũng vì vậy lịch quay rất gấp, chỉ có thể quay vào ngày nghỉ, khi học sinh không đi học. Ngày thường sẽ chuyển sang quay cảnh trong nhà.
Phượng Sơ thay quần áo và trang điểm rất nhanh, cũng do diễn nữ sinh trung học nên chỉ thay đồng phục học sinh và trang điểm nhẹ nhàng nên không tốn thời gian.
Phó đạo diễn gọi cô qua hướng dẫn kịch bản, sau cảnh này sẽ quay luôn cảnh cô bước đi trong sân trường, chào hỏi bạn học, một người trong đó chính là nam chính Uông Triết, lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền nhất kiến chung tình. Còn mấy phân cảnh tiếp theo đều quay trong nhà, Uông Triết đến trộm ngắm cô khi cô ngồi trong lớp học, hoặc ở thư viện, nhà ăn. Và một cảnh cô biểu diễn piano ở hội thi văn nghệ nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập trường.
- Phó đạo diễn, xin hỏi ngài một việc, có được không?
- Ừ? Cô hỏi đi.
- Tôi… không biết đàn piano…
- Không sao, sẽ có người chỉ cho cô, chỉ cần làm dáng động tác giả là được.
- Nhưng tôi biết đàn cổ cầm và cổ tranh. Liệu có thể thay đổi tình tiết nhỏ này không?
- Hả? Trình độ thế nào.
- À, ít ra là sẽ thuần thục hơn đàn piano.
Phó đạo diễn nhìn kỹ Phượng Sơ hơn một chút, nghệ sĩ mới này, hẳn là có người chống
lưng đây. Người mới bình thường có được vai diễn chỉ chăm chú cẩn thận diễn theo kịch bản chỉ sợ không đúng ý đạo diễn, nào có việc còn có ý kiến ý cò đòi thay đổi kịch bản như thế.
Nghĩ tới thái độ người đại diện của cô, Thôi Tinh Hà đối với người dưới tay này một bộ dáng tôn trọng thuận theo, cũng ngầm hiểu trong lòng người này mới nhưng cũng không dễ bắt nạt đâu. Huống chi chỉ là chi tiết nhỏ, nếu thay đổi cũng không có ảnh hưởng gì tới bộ phim cả.
- Cô chờ đó, tôi trao đổi lại với đạo diễn xem sao.
Khi phó đạo diễn đã đi xa, Thôi Tinh Hà mới vội vàng hỏi thăm Phượng Sơ.
- Em làm gì thế, sao lại đòi thay đổi kịch bản, em có biết đàn đâu hả, vừa mới tìm hiểu để thử vai MV thôi, chẳng nhẽ thiên phú dị bẩm, vừa xem liền biết.
Phượng Sơ bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt sốt sắng của Thôi Tinh Hà, giải thích cho cô yên tâm.
- Thật ra, em cũng có biết đàn một chút.
- Một chút? Thôi được rồi. Dù sao biết một chút còn hơn không biết gì. Nhưng mà, lần sau muốn gì làm ơn bàn bạc trước với chị một câu có được không hả. Lỡ đâu gặp phải một đạo diễn nghiêm khắc, khó tính, bảo thủ thì sao đây hả.
- Em biết rồi. Lần sau sẽ trao đổi trước với chị.
Phượng đế luôn biết nghe lời phải, cô rõ ràng Thôi Tinh Hà chỉ muốn tốt cho mình, liền gật đầu đồng ý.
Rất nhanh phó đạo diễn đã quay trở lại, báo rằng đạo diễn đồng ý ý kiến của cô, ngay mai sẽ quay luôn phân cảnh biểu diễn văn nghệ, họ sẽ chuẩn bị một bộ y phục cổ trang để tạo hình phù hợp khi đàn cổ cầm.
- Cảm ơn đạo diễn, phó đạo diễn. Tôi sẽ mang theo đàn từ nhà đến.
Phó đạo diễn rất hài lòng với sự biết điều này, liền phất tay, cho cô tự đi qua một bên chờ đến phân cảnh của mình.
Diêu Tư Kỳ bước đi trên sân trường, đồng phục học sinh rộng rãi những vẫn không thể che dấu được dáng người xinh đẹp uyển chuyển của cô, ánh nắng sớm rực rỡ chiếu qua khiến đôi mắt cô trong vắt như màu mật ong, tóc thẳng suôn dài hơi bay trong gió, thật sự là quá đẹp.
Đạo diễn Quách Tuấn vô cùng hài lòng hô một chữ ‘cắt’, lại xem lại một máy quay khác đặc tả Uông Triết lần đầu nhìn thấy cô đã kinh diễm đến mức đem lòng thầm yêu mến. Rất tốt, bên này vẻ mặt nam chính cũng rất đúng lúc, cảnh này qua.
Còn lại là cảnh trong nhà ngày mai, cũng may hội văn nghệ sẽ diễn ra vào buổi tối, đoàn làm phim còn tận dụng được học sinh lớp tự học buổi tối của trường làm diễn viên quần chúng. Do phim này có phần kịch bản học đường rất tích cực, phim được chiếu cũng tương đương quảng bá cho trường nên hiệu trưởng vô cùng vui vẻ bóc lột nửa tiếng tiết tự học của học sinh, để phối hợp với đoàn làm phim.
Hôm nay Phượng Sơ chỉ diễn một cảnh, còn lại toàn bộ vào ngày mai. Sau khi trực tiếp ký hợp đồng luôn, cô chào hỏi đạo diễn, phó đạo diễn và các diễn viên, nhân viên trong đoàn làm phim rồi theo Thôi Tinh Hà lên xe rời khỏi. Trên xe Thôi Tinh Hà mới lần lượt giới thiệu sơ qua cho cô về đạo diễn và nghệ sĩ đóng nam nữ chính trong phim.
- Chủ yếu là đạo diễn, những người khác không nhớ được thì thôi, cứ từ từ rồi sẽ biết hết.
Thôi Tinh Hà không biết nữ đế bệ hạ đã gặp qua là không quên, vậy nên về sau mới có thể như cá gặp nước phát huy diễn suất, đương nhiên, những ai từng đắc tội hoặc ngầm hại cô, cô cũng đều không quên đâu.