- Phong Trình, cậu tới đối diễn với cô ấy. Diễn đoạn hoàng tử Thượng Quan Phù nhận lệnh phụ hoàng theo đại thuyền ra biển cầu kiến vương của hải tộc, cầu nữ vương kết minh cộng đồng đối kháng ma tộc.
Phong Trình mỉm cười gật đầu đồng ý, bước lên phía trước, đối diện Phượng Sơ.
Nữ vương của hải tộc vững vàng đạp trên ngọn sóng, một thân bạch y, đón gió mà đứng.
Đối diện với nàng, thanh niên đứng trên mạn thuyền một bộ cung kính, hơi khom người hành lễ, người này là hoàng tử đế quốc, là hậu duệ của kẻ nàng từng yêu nhất, cũng là kẻ khiến nàng hận nhất.
- Ma tộc xâm lấn, dân chúng khắp thiên hạ lầm than, dù là hải tộc rồi cũng sẽ bị cuốn vào, khó tránh khỏi kiếp nạn này. Vãn bối thành ý đến bái phỏng, kinh xin nữ vương bệ hạ kết liên minh với nhân tộc, cùng chung kẻ thù, đuổi sạch ma tộc ra khỏi thiên nguyên giới.
- Năm đó tổ tiên ngươi phụ bạc ta, tính kế muốn cướp đoạt bảo khí trấn hải truyền thừa của tộc ta, đuổi tận giết tuyệt, suýt chút nữa ta đã chết tha hương nơi đại lục, không thể trở về biển rộng. Hiện giờ, hậu nhân của hắn lại có mặt mũi thỉnh cầu ta cùng kết minh đối phó với Ma tộc?”
Nữ vương cong khoé mắt, rõ ràng là tươi cười, nhưng thanh âm kia khi nghe vào tai, lại có loại cảm giác không rét mà run.
Nữ vương vung tay áo, sóng gió ngập trời nổi lên cuốn về đoàn thuyền, khí thế huỷ thiên diệt địa.
Nữ vương một tay cầm quyền trượng lạnh lùng băng diễm đứng trên mặt nước yên lặng nhìn phía trước, cao cao tại thượng, như vị thần khiến sinh linh phải kính sợ.
Tất cả mọi người trong trường quay không hẹn mà cùng im phăng phắc, tất cả vẫn còn đắm chìm trong cảnh diễn, có người thậm chí có suy nghĩ muốn quỳ bái.
Phượng Sơ nháy mắt thu hồi vẻ mặt không quản chúng sinh tam giới, bình tĩnh hỏi.
- Đạo diễn cảm thấy thế nào?
Phượng Sơ lên tiếng như khiến tất cả bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đều nhỏ giọng thì thầm, thán phục kỹ thuật diễn của cô.
Thế nhưng đạo diễn dù sao cũng là tay già đời, dù vô cùng hài lòng với phần thử vai của Phượng Sơ, cũng không muốn diễn viên trẻ được nhận nhiều khen ngợi mà dẫn tới kiêu ngạo.
- Diễn không tồi. Vậy ngày mai cô có thể bắt đầu vào…
- Đạo diễn, Triển tổng dẫn theo một diễn viên nữ tới, nói là muốn thử vai nữ vương hải tộc.
Đạo diễn lời đang nói sắp hết câu bị nghẹn trở về. Phản xạ nhìn về phía Phượng Sơ, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Ông rõ ràng một khi nhà đầu tư lớn như Triển thị lên tiếng, thì dù Phượng Sơ diễn nữ vương hải tộc tốt đến mấy, nhân vật này cũng chỉ có thể đưa cho người mà Triển tổng mang tới, Phượng Sơ đành coi như dã tràng xe cát mà thôi.
Đạo diễn nhanh chóng đứng dậy, cầm đầu đoàn người đi nghênh đón nhà đầu tư lớn. Chẳng qua bọn họ chưa kịp đi xa, thì người cũng đã vào đến nơi rồi.
Triển Chiêu Dương vẫn một bộ dạng lạnh lùng tuấn mỹ như lần trước cô gặp anh ta, vai rộng eo thon, một thân âu phục may thủ công phác hoạ rõ ràng dáng người thu hút ánh nhìn của phái nữ.
Đương nhiên, hẳn là có vô số cô gái chen lấn muốn bò lên giường của người đàn ông này, kể cả cô bạn thân một thời của cô
là Khúc Ngọc Lâm nữa.
Phượng Sơ hơi tò mò, đã lâu không gặp, liệu Khúc Ngọc Lâm đã bò được lên giường của Triển Chiêu Dương chưa nhỉ. Nhìn anh ta hôm này mang theo người phụ nữ khác thì chắc là chưa nhỉ.
Mà cũng không chắc, kiếp trước cô gặp qua bao nhiêu đại thần tam thê tứ thiếp, huống chi những người phụ nữ này đối với Triển Chiêu Dương có lẽ chỉ coi là tình nhân, vậy muốn bao nhiêu mà không được.
Phượng Sơ đứng khuất sau đám người đang bao vây lấy hai người mới tới, cô thấy rõ đạo diễn vô cùng xun xoe tươi cười chạy bước nhỏ đến lấy lòng Triển Chiêu Dương.
- Là ngọn gió xuân nào mời được Triển tổng tới đây vậy?
Hừ lại còn phải nói hoa mỹ như vậy, là ngọn gió bấc sau lưng anh ta thổi tới đó.
Nhìn thái độ của đạo diễn, Phượng Sơ có gì còn không hiểu, chẳng lẽ cô lại phải chắp tay nhường vai diễn cho kẻ thù mà thật ra cô vốn không để vào mắt, Phạm Liên Ninh?
Triển Chiêu Dương không muốn nhiều lời với ông ta, chỉ Phạm Liên Ninh sau lưng, nói thẳng ra.
- Nghe nói bộ phim này vẫn còn khuyết vai nữ vương hải tộc, ông thấy cô ấy thế nào?
- Người Triển tổng mang tới, tất nhiên là rất tốt.
- Ông cũng nói là tốt, vậy liền để cô ấy thử vai một chút.
Còn cần phải thử hay sao? Ai dám không cho anh mặt mũi này. Đạo diễn vẫn hơi luyến tiếc Phượng Sơ, nhưng không thể làm khác, tự nhủ lần sau có vai tốt nhất định sẽ nghĩ tới cô ấy đầu tiên.
Tự an ủi bản thân xong, liền quay đầu ám chỉ với Phượng Sơ.
- Phượng Sơ cô trước đi thay lại y phục, sau này tôi sẽ liên lạc với cô sau.
Phượng Sơ đứng bên ngoài đám người mặt lạnh nhìn đạo diễn cùng Triển Chiêu Dương nói chuyện đưa đẩy, biết lúc này không thể làm gì, cô càng không muốn tỏ ra yếu thế hay có chút xíu quan hệ gì với Triển Chiêu Dương, liền gật đầu quay người đi về phòng hoá trang thay y phục.
Triển Chiêu Dương cuối cùng cũng nhìn thấy Phượng Sơ trong đám người, bị thiếu nữ xinh đẹp khoác y phục cổ phong làm cho kinh diễm.
Phượng Sơ cũng nhìn lại anh ta, ánh mắt không chút gợn sóng, nhưng chỉ trong lòng cô mới biết được giờ khắc này cô đã dùng bao nhiêu ý chí mới khống chế được cảm xúc của bản thân không xông lên cho anh ta một cước.
Kiếp trước cướp bệ rồng của cô, kiếp này lại vì phụ nữ mà cướp vai diễn của cô, Lý Uẩn, chúng ta chưa xong đâu.
Triển Chiêu Dương nhướn mày, cô gái này, lại tỏ ra không quen biết với anh. Có điều, bộ dáng lạnh nhạt coi anh như không khí này, khiến anh lại thấy thú vị. Khi còn ở nước ngoài một dạng tiểu bạch thỏ ngốc nghếch, về nước sau, chỉ trải chút mùi đời mà khiến con người biến hoá đến như vậy?