Phượng Sơ thay xong quần áo của mình liền đi ra, lễ phép chào tạm biệt đạo diễn, biên kịch, tác giả nguyên tác cũng những nhân viên công tác trước khi rời đi. Lúc đi qua, còn lườm Triển Chiêu Dương một cái.
Lại còn lườm anh? Không phải giả vờ không quen biết hay sao? Đây là trách anh dẫn người tới đoạt vai diễn của cô? Nhưng anh căn bản không biết Hoa Sơ Vân cũng đến thử vai mà.
Chờ Phạm Liên Ninh trang điểm xong bước ra. Để mà nói, cô trang điểm cũng rất xinh đẹp. Chỉ là, sau khi mọi người ở đây đã xem qua Phượng Sơ hóa thân vào nữ vương hải tộc, lúc này nhìn lại Phạm Liên Ninh, vẫn có cảm giác không bằng.
Triển Chiêu Dương cũng không thể không thừa nhận người mình mang đến, không so với Hoa Sơ Vân thì thôi, một khi so liền so không nổi.
Đoàn người cũng đều nghĩ giống như Triển Chiêu Dương vậy, nhưng chẳng ai có lá gan nói ra miệng, tất cả đều há miệng nói ra lời trái lương tâm, khen Phạm Liên Ninh rối rít.
Xem xong một lượt thử vai của Phạm Liên Ninh, cảm giác tiếc nuối trong lòng đạo diễn càng phóng đại, tác giả nguyên tác rõ ràng muốn nói gì đó nhưng bị biên kịch kéo lại, thì thầm bên tai một lúc, cô không nói nữa, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe. Đạo diễn đánh mắt nhìn thấy, thầm lắc đầu trong lòng, haiz, dù sao vẫn là người trẻ tuổi…
Không còn biện pháp khác, ai bảo người ta có nhà đầu tư lớn chống lưng. Rất nhiều khi không phải chỉ diễn tốt là có thể, còn phải xem ai có bối cảnh cao hơn, ai có hậu trường quyền thế hơn nữa.
- Vị vừa nãy, Triển tổng, hình như.. chính là vị kia… đã cũ của em?
Thôi Tinh Hà ấp úng, người đại diện tinh anh trong giới lúc này lại xoắn xuýt như bà chị gái lo lắng lời nói ra sẽ động vào nỗi đau của cô em nhà mình, lấp lửng hỏi thăm.
- Không có gì, vị hôn phu cũ, nhưng cũng chẳng thân quen gì đâu, đây mới là lần thứ hai gặp mặt, lần đầu cũng là sau khi đã từ hôn rồi.
Thôi Tinh Hà nghẹn họng, thế giới của người nhà giàu, cô không hiểu nổi.
- Chị Tinh Hà, chị nói xem, em muốn cướp vai diễn này lại, công ty có thể ra mặt được cho em không?
Thôi Tinh Hà hiểu, Phượng Sơ muốn biết công ty có thể ra tay đoạt vai lại cho cô ấy không, tuy Phượng Sơ vừa mới gia nhập giới này, không nên gây thù chuốc oán khắp nơi, nhưng mà đứng trên cương vị của cô ấy, nếu là Thôi Tinh Hà, cô cũng không muốn thua vào tay Phạm Liên Ninh, mà trong khi thua không phải do khả năng của Phượng Sơ kém hơn.
- Để chị trao đổi lại với ban giám đốc, chị cũng sẽ cố uốn bảy tấc lưỡi hết mức có thể.
Phượng Sơ nghe Thôi Tinh Hà nói cũng phì cười, cảm ơn cô ấy. Nếu công ty không thể, cô cũng sẽ tự nghĩ biện pháp.
Thực ra nếu đến cướp vai là một người nào khác, cô cũng sẽ bỏ qua tìm cơ hội khác.
Nhưng người này là Phạm Liên Ninh, kẻ mà vừa mới hôm trước thôi kết thù oán với cô, tôn
chỉ của nữ đế bệ hạ dù trải qua hai đời cũng sẽ không thay đổi, đánh rắn phải đánh dập đầu, không bao giờ nương tay với kẻ địch.
Sau khi đưa Phượng Sơ an toàn trở về nhà, báo cho cô lịch trình của ngày mai, Thôi Tinh Hà trở về công ty, trước tiên gọi cho một người.
Có được thông tin mình cần, cô ấy liền thảnh thơi đi căn tin công ty ăn một bữa trưa phong phú, sau đó quay lại văn phòng nghỉ ngơi một chút, kiểm tra lại toàn bộ công việc dang dở một lần, đúng bốn giờ chiều mới nhấc điện thoại, bỗng nhiên thấy khẩn trương, dè dặt bấm một số điện thoại, gọi đi.
Sau khi máy thông, vô cùng cung kính chào hỏi, dù trước mặt không có ai vẫn tự động khom người một cái, được người ở đầu bên kia cho phép, mới bắt đầu thuật lại tình hình hôm nay diễn ra ở đoàn phim, sau đó đề xuất mong muốn của Phượng Sơ.
- Cứ theo yêu cầu của cô ấy mà làm, sau này nếu là việc trong khả năng của công ty có thể, đều không cần báo cáo cho tôi, đều theo cô ấy đi.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên, âm thanh rất nhẹ nhưng lại gây ra áp lực không tên cho Thôi Tinh Hà, cô ấy nhận được đáp án, liền vâng vâng dạ dạ rồi chờ bên kia cúp máy trước.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới ngồi xuống sô pha, toàn thân thả lỏng, giơ tay vuốt mồ hôi không có thật trên trán, trong lòng nghi vấn không thôi.
Rốt cuộc Phượng Sơ có quan hệ thế nào với ông chủ, để giải trí Thần Hi mở rộng đường thênh thang cho cô ấy đi như vậy.
Trước là vừa bắt đầu đã ký hợp động cấp B, giao vào tay cô là một trong ba đại diện kim bài của công ty, sau lại báo cho người đại diện là cô đây số di động cá nhân của ông chủ, có thể gọi báo cáo những việc liên quan đến Phượng Sơ mà cô không thể tự quyết định. Bây giờ còn nhẹ như lông hồng nói với cô, “ đều theo cô ấy”?
Phượng Sơ là kiếp trước cứu vớt dải ngân hà, hay thực ra chính là bà chủ tương lai vậy?
Cũng không đúng, cô đã ở bên Phượng Sơ một đoạn thời gian, cũng mò được tính tình của cô ấy, biết được cô ấy làm người thế nào, có gì nói đấy, tập trung vào trọng điểm, không thích giấu diếm. Phượng Sơ không có vẻ gì là quen biết ông chủ đâu nhé. Vậy là vì sao?
Thôi Tinh Hà tò mò không thôi, nhưng không biết hỏi ai, chỉ có thể nuốt thắc mắc vào trong bụng.
Đã có lời của boss, vậy vai diễn này, cô phải đoạt về cho Phượng Sơ bằng được. Thôi Tinh Hà liên tiếp gọi đi ba cuộc điện thoại, sau đó, sau đó không có việc của cô, công ty sẽ có người chuyên môn đi xử lý việc này.
Triển Chiêu Dương là nhà đầu tư lớn thì sao, muốn so tiền? Vậy chúng ta cùng so.