Mải xem chung kết VTV CUP bây giờ mới đăng chương mới được. Chương này an ủi cho độc giả cũng vừa xem như mình. ^^~
Phượng Sơ cuối cũng vẫn trễ hẹn ăn cơm với ba mẹ, bởi vì Hoa tam gia và Hoa phu nhân khi ngồi chờ các con trong nhà hàng lại vô tình nghe được một bàn bên cạnh đang thảo luận về vụ tội phạm bắt con tin uy hiếp cảnh sát ở khu trung tâm thương mại Diamond, đúng là nơi ngày hôm nay đám trẻ nhà bọn họ đi dạo.
Đã có rất nhiều phóng viên ở hiện trường đưa tin, cũng có những người dân đang có mặt tại hiện trường phát sóng trực tiếp lên ViWo, tin tức đang cập nhật liên tục.
Hoa phu nhân cảm thấy hơi lo lắng, mở điện thoại lên mạng tìm kiếm thông tin, trong một kênh phát sóng đang được chia sẻ vô cùng rộng rãi, bà nhìn thấy một thiếu nữ đang bị tên tội phạm kề dao vào cổ, ánh dao sáng lạnh phản quang dưới ánh đèn trần của trung tâm thương mại khiến bà rùng mình.
- Cậu nhìn xem, con tin là một cô gái, vì sao lại đội mũ lưỡi trai sụp kín mặt như thế? Lại còn đeo kính râm. Có khi nào thực ra đây là đồng phạm của bọn cướp giả làm con tin để hỗ trợ cho đám tội phạm kia chạy trốn không?
- Thôi đi, ra đường đừng có nói là quen biết mình. Cậu có biết mũ với kính trên người cô ấy bao nhiêu tiền không hả? Hàng hiệu đấy. Bán cậu đi cũng không mua được đâu. Còn bày đặt thuyết âm mưu nữa.
- Hừ. Nhà giàu đáng ghét. Dùng đồ hàng hiệu thì sao? Còn không phải vẫn bị bắt làm con tin đấy à.
Tai Hoa phu nhân ù đi, bà run rẩy nắm chặt điện thoại bước đến bên cạnh chồng, đưa cho ông.
- Anh… Anh ơi… Con chúng ta…
Hoa Khải Duy nheo mắt nhìn kỹ dáng người trong điện thoại, sẵc mặt khẽ biến, ngay lập tức kéo tay vợ đứng dậy, đi về phía quầy tiếp tân đưa ra lời xin lỗi và huỷ đặt bàn, sau đó nắm tay vợ bước nhanh về bãi đỗ xe.
- Không sao đâu Tịnh Nhã, con gái chúng ta sẽ không sao. Bây giờ chúng ta lập tức đến đó.
Nếu không có chồng giữ lấy, có lẽ bà đã mềm chân mà ngã xuống đất. Sơ Vân của bà, con gái bé bỏng của bà, vì sao hết chuyện này đến chuyện khác đều đổ lên đầu con gái bà như vậy.
Hoa Khải Duy một bên lái xe, một bên nắm chặt tay vợ an ủi bà, tốc độ không đổi rất nhanh phi về hướng trung tâm thương mại Diamond.
- Khải Duy … cứu con chúng ta…ô ô…cứu Sơ Vân của em…
- Được, được, anh nhất định sẽ cứu con mà.
Tư Tịnh Nhã đã khóc đến mức nói không nên lời. Đám đông xung quanh chật như nêm cối, vợ chồng bà không chen nổi vào phía trong khiến Tư Tịnh Nhã càng sốt ruột, nước mắt không ngừng. Hoa Khải Duy tiến lên đỡ vợ, trấn an trạng thái của Tư Tịnh Nhã lại.
Đúng lúc này, xe bọc thép chống đạn mà bọn tội phạm yêu cầu cũng được lái đến.
Phượng Sơ cảm giác dao trên cổ đã không gần như trước, có lẽ là thời gian quá lâu, tay gã tội phạm hơi run, lại thêm nhìn thấy thứ mình yêu cầu đã được đáp ứng nên
thả lỏng.
Chính là lúc này.
Phượng Sơ vận linh khí bảo vệ vùng thuỳ chẩm đầu yếu ớt nhất, hét lớn tên Ninh Vũ rồi dùng lực đập mạnh về phía sau, đập thẳng vào mặt tên tội phạm đang dùng dao uy hiếp cô, sau đó thúc cùi trỏ vào bụng tên này khiến hắn theo phản xạ lùi lại, sải chân vung lên, đá bay con dao bay lên trời, lấy đà xoay người trên không trung cước thứ hai nện thẳng vào gáy tên tội phạm, lực đạo khống chế cực tốt, chỉ khiến hắn ngất đi mà thôi.
Khi con dao rơi xuống theo quán tính thì cước thứ ba lập tức đá con dao bắn thẳng về phía tên đồng phạm đang đánh tay đôi với một viên cảnh sát. Cán dao đập thẳng vào bụng, lực đạo mạnh đến nỗi tên đó phải khom người ói ra nước chua, lập tức bị cảnh sát xông lên đè sát đất khống chế.
Còn lại hai tên đồng phạm, một bị Hoa Ninh Vũ năm tuổi dùng quyền pháp hạ gục lăn lộn trên đất kêu gào, một đã bị cảnh sát tóm sống còng tay ra sau lưng.
Đối thủ của Hoa Ninh Vũ và tên tội phạm đã ngất xỉu sau lưng Phượng Sơ rất nhanh cũng bị những cảnh sát còn lại túm cổ, hiện trường đã được khống chế.
Hoa Ninh Vũ lập tức lao lên đâm về phía Phượng Sơ, ôm lấy cô kêu chị không ngừng.
Sự việc diễn ra quá nhanh, cả quá trình chỉ chừng mười lăm giây, đám đông nhanh chóng phục hồi lại tinh thần bắt đầu ồn ào reo hò vỗ tay, nhân viên an ninh thì chạy qua áp giải bọn tội phạm này lên xe cảnh sát chở về đồn, sau đó giải tán mọi người vây xem ở xung quanh.
Một viên cảnh sát có vẻ là người đứng đầu đi tới, dùng nghi thức chào hình cảnh chào bọn họ.
- Cám ơn hai bạn đã giúp đỡ cảnh sát chúng tôi bắt tội phạm, sau khi trở về tôi sẽ bàn bạc việc khen thưởng công dân tiêu biểu cho hai bạn. Thân thủ của cả hai tốt quá.
- Cảm ơn đã khen. Cũng may có chút võ trong người.
- Cô bị thương rồi. Chúng tôi cử người đưa cô tới bệnh viện nhé. Cô cần băng bó lại vết thương.
- Không cần đâu. Chúng tôi có bác sĩ gia đình. Có thể về được chưa?
Viên cảnh sát kia cũng không tiện giữ lại, nhìn theo bóng lưng của hai người, âm thầm cảm khái. Người đẹp, còn giỏi võ, đúng là hiếm có. Phải biết cô gái này thân thủ rất tốt, so với nhiều viên cảnh sát mới ra trường vào ngành còn xuất sắc hơn, tập võ vốn vừa khổ vừa mệt, là con gái sẽ không thích, huống chi còn là cô gái xinh đẹp như vậy.
Còn tại sao viên cảnh sát lại biết Phượng Sơ xinh đẹp à, cú xoay người đá trên không đã làm mũ lưỡi trai hàng hiệu bay rớt mất tiêu rồi, khiến không chỉ viên cảnh sát này mà còn cả đám đông xung quanh đều được một phen trầm trồ trước nhan sắc của nữ hảo hán, không ít người đều ngờ ngợ, cô gái xinh đẹp này, trông thật quen.