“Vậy là tốt rồi.” Hứa Hi trên mặt lộ ra một nụ cười.Nàng biết Hứa Vĩnh Ích là người tốt bụng, họ rất yêu quý nguyên chủ.
Nếu không, dựa vào luật lệ cổ đại, nữ tử không có quyền thừa kế.
Vợ chồng Hứa Vĩnh Tăng qua đời, dưới gối lại không nhi tử, tài sản sẽ do đệ đệ Hứa Vĩnh Ích kế thừa.
Cho dù Hứa Hi là nữ nhi của bọn họ, cũng không thể có được bất kỳ tài sản nào.
Vợ chồng Hứa Vĩnh Ích có thể nuôi nấn, không ngược đãi nàng, sau khi lớn lên chọn cho nàng mối hôn nhân tốt, chính là tận tình tận nghĩa.Nhưng vợ chồng Hứa Vĩnh Ích không làm vậy.
Khi tổ chức tang lễ cho đại ca, đại tẩu, trước mặt mọi người công khai, viện tử kia là của Hứa Hi.
Sau này nàng xuất giá, cho nàng làm của hồi môn.
Trước khi nàng xuất giá, cho thuê viện tử.
Tiền thuê một nửa cấp Hứa Hi làm sinh hoạt phí, một nửa để dành làm của hồi môn.Thu một nửa sinh hoạt phí kia, cũng là vì để cho Hứa Hi không cảm giác có ăn nhờ ở đậu.Vì nguyên nhân này, mặc dù những năm này nguyên chủ vẫn còn ở hiếu tang.
Nhưng cũng có không ít người lén lút tới cầu hôn Hứa Hi, bọn họ muốn tranh thủ.Người nhà quê không mấy để ý chuyện này,