Sợ Hứa Hi hiểu lầm ý của mình, vội vàng giải thích: “Hi nhi, thúc không phải đuổi cháu đi.
Thật ra nếu cháu muốn Lão phu nhân tự mình tới đón cháu mới bằng lòng trở về, lời này truyền ra không dễ nghe, cuộc sống sau này của cháu ở Hầu phủ cũng không tốt.
Chi bằng tận dụng cơ hội hôm nay.
Thư viện bên kia, khi nào có tin tức thúc để Tiểu Tuyết đi nói cho cháu.
Bọn họ cũng không thể ngăn đó cháu đi thư viện đọc sách?”Hứa Hi gật đầu: “Được ạ.
Nhưng mà chỉ cần cháu đáp ứng trở về, nghĩ trì hoãn một hai ngày cũng không thành vấn đề.”Thấy trong lòng Hứa Hi hiểu rõ, Hứa Vĩnh Ích cảm thấy nhẹ nhõm.Chiếc xe la dừng cách lối vào con hẻm không xa.Không phải xa phu không muốn đi vào, cũng không phải ngõ nhỏ quá hẹp, mà là phía trước bị hai chiếc xe ngựa của Tuy Bình Hầu phủ chặn lại.
Nếu xe la đi xa hơn, muốn đi ra chỉ sợ không dễ dàng.
Xa phu chính là người trong thôn, cùng Hứa Vĩnh Ích đều là chỗ quen biết, giao tình tốt.
Bởi vậy cũng không thấy khó xử, trực tiếp nói với ông.Vài bước chân mà thôi, Hứa Vĩnh Ích tự nhiên cũng không so đo, lập tức trả tiền xe, dẫn Hứa Hi cùng Hứa Tuyết vào ngõ nhỏ.Ngụy thị và Triệu Như Ngữ ngây ngốc ở trước xe đằng trước, Ngụy thị ngả người ra sau ngủ thiếp đi.
Triệu Như Ngữ ngồi trước cửa sổ thêu khung tranh.
Nếu bỏ qua tiếng nói thỉnh thoảng thôn dân góp ý, hai bên cửa sổ tường bùn loang lổ, mùi hôi thối, ngồi ở chỗ này chờ đợi cũng không khó chịu.Trong xe chỉ lớn như vậy, nha hoàn và các bà tử không chen chúc được.
Ngụy thị an bài Lý ma ma an, hạ nhân của Ngụy thị cùng Triệu Như Ngữ lưu lại mỗi xe một người canh giữ, những người còn lại vào trong xe phía sau nghỉ ngơi, đổi ca trong bữa ăn.Bây giờ khung cửa to lớn của Hầu phủ vẫn chưa sụp đổ, nhưng thu không đủ chi, bên trong không còn như xưa, hạ nhân cũng cắt giảm không ít, trong phòng Ngụy thị hạ nhân chỉ có một mình Lý ma ma, cộng thêm hai nha hoàn và hai bà tử thô sử.
Triệu Như Ngữ chỉ có một đại nha hoàn Phù Sơ, cộng thêm một tiểu nha hoàn và bà tử thô sử.Hôm nay đến đây