Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 12


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 12

Edit: Ana

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Một thời gian sau bữa tiệc từ thiện tối hôm đó, Minh Tự không gặp Lương Hiện.

Tuy nhiên, điều này cũng không đồng nghĩa với việc anh biến mất khỏi cuộc sống của cô. Chỉ lướt newsfeed thôi mà cô đã thấy bóng dáng anh đến mấy lần.

Hơn nửa số đó đều do Thành Dục đăng lên. Tên này đam mê selfie, đến đâu cũng phải chụp ảnh, nói cho sang mồm là “ghi lại từng khoảnh khắc”.

Có mỗi việc tụ tập chơi game ở nhà Lương Hiện thôi cũng selfie cho được.

Minh Tự vừa lướt đến đó. Bối cảnh chính là sô pha nhà Lương Hiện, Thành Dục giơ tay chữ V, khuôn mặt to choán cả màn hình, cười tươi như một cái bông.

Bên cạnh anh ta lần lượt là Kha Lễ Kiệt và Lương Hiện, hai tên này chẳng phối hợp tí nào, còn tựa vào sô pha chơi game. Nhìn là biết lúc ấy Thành Dục gọi một tiếng rồi trẻ trâu bấm máy ngay lúc hai người nhìn sang.

Bởi vậy nên trong bức ảnh Thành Dục đăng lên này, trông mặt Kha Lễ Kiệt hơi ngu ngơ, mắt híp lại, ánh mắt mê mang gần như dại ra, giống như tên ngốc nhà địa chủ*.

* Chú thích: Chỉ một đứa con nhà giàu ngốc nghếch, mang ý chế giễu, trào phúng hay khinh thường tùy ngữ cảnh.

Còn Lương Hiện chỉ lạnh mặt nhìn thoáng qua, dáng vẻ không muốn đáp lại chút nào, chắc là đã sớm nhận ra trò mèo của Thành Dục rồi.

Dưới bài đăng có bạn chung của hai người bình luận: “Thành Dục ơi là Thành Dục, mày đang điên cuồng thăm dò bên ranh giới nghỉ chơi đấy à ha ha ha ha ha.”

Thành Dục nhanh chóng đáp lại: “Làm gì có, không thấy anh Hiện của tao vẫn đẹp trai ngời ngời đây à?”

“Kha Lễ Kiệt chậm rãi thả vào một dấu chấm hỏi.”

“Kha Lễ Kiệt không phục.”

“Ha ha ha ha tao có thể lấy vẻ mặt của Lễ Kiệt lúc này đi chế meme không?”

Thành Dục hào phóng phản hồi: “Được chứ sao không! Chế xong nhớ gửi cho tao với nhé!”

Comment cuối cùng là của chính Kha Lễ Kiệt, anh ta bình tĩnh đáp gọn lỏn: “Mày cút cho ông đây.”

Minh Tự bật cười, đưa tay like cho anh ta một cái.

Chỉ mấy phút sau, cô đã nhận được tin nhắn thoại của Thành Dục: “Minh Tự à, em ăn cơm chưa? Tí nữa bọn anh sẽ đến Bách Tuế ăn lẩu gà nước dừa, em có đến không?”

Gần đây, Thành Dục nhiệt tình kêu gọi tụ tập hẳn.

Có lẽ là quyết định chơi cho sướng thân trước khi đến công ty chi nhánh, ăn chơi đến nỗi định vị trong bài đăng mỗi ngày một khác.

Hầu như ngày nào anh ta cũng gọi cho Minh Tự.

Chỉ là Minh Tự không phải người rảnh rỗi như anh ta, trừ những buổi họp mặt xã giao cần thiết ra, cô còn phải đến các kiểu triển lãm đồng hồ, châu báu, đồng thời còn phải chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế, làm gì còn thời gian tham gia.

Minh Tự xoay cây chì màu trong tay, đáp lại: “Em không thích ăn lẩu gà nước dừa, các anh đi ăn đi.”

“Vậy đổi chỗ khác cũng được mà. Đằng nào anh Hiện cũng không thích lẩu gà nước dừa.” Thành Dục dứt khoát trả lời, lại nói thêm: “Khẩu vị hai người giống nhau thật đấy… Ấy, từ từ, gì cơ? À, Minh Tự ới, anh Hiện muốn nói chuyện với em này.”

Lúc Lương Hiện nhận lấy di động rồi đứng lên, Thành Dục bực mình nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Đến khi anh sải bước đi khỏi sô pha, Thành Dục rốt cuộc cũng phản ứng lại, mặt hồ nghi nói: “Không phải chứ anh Hiện, anh thì có gì mà phải nói riêng với Minh Tự? Hai người bọn anh có bí mật chung không cho Dục Dục biết đấy à?”

Đáp lại anh ta chính là bóng lưng không thèm quay đầu của Lương Hiện, còn có tiếng cửa thư phòng đóng lại.

Thành Dục: “…”


Thực ra cô cũng chẳng hiểu gì như Thành Dục, bèn hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì à?”

Đầu kia điện thoại có tiếng cửa đóng lại. Tiếng ồn ào bỗng im bặt.

“Hôm nay em có đến không?” Cô nghe tiếng anh hỏi.

Minh Tự ngừng xoay bút, ánh mắt lơ đãng, cuối cùng dừng trên một cây xương rồng trên bàn làm việc.

Trước đây, mỗi khi Thành Dục rủ đi chơi, cô và Lương Hiện chưa bao giờ hỏi riêng xem đối phương có đến không, thế nên hai người có gặp nhau được không hoàn toàn nhờ duyên phận.

Lương Hiện… Anh ta không thể trở lại bình thường được à?

Cô cứ có cảm giác từ lúc đăng ký kết hôn đến giờ, anh cứ như bị ai nhập ấy.

“Không đến đâu. Tối nay tôi phải tham gia một bữa tiệc khai mạc show diễn.” Nói đoạn, vẫn chưa chấp nhận được những hành vi kỳ quái của Lương Hiện gần đây, cô thận trọng tiếp lời: “Dạo này anh có thấy đột nhiên não có một khoảng trống trong thời gian ngắn, hay có mất một đoạn ký ức ở đâu đó không?”

Nghe giọng nói nghiêm túc của cô, Lương Hiện còn tưởng có chuyện gì quan trọng chứ. Anh khựng lại, rồi bỗng bật cười đáp: “Em tưởng tôi bị tâm thần phân liệt?”

“Ừ, không giống thế à?” Minh Tự lên tiếng.

 Ở thư phòng phía Nam có chiếc cửa sổ bốn ô, lúc này Lương Hiện đang tựa người lên đó, một chân lười biếng thả lỏng. Nghe cô nói vậy, anh tức đến bật cười: “Minh Tự ơi là Minh Tự, em thấy ở đầu kia điện thoại tôi không thể làm gì cô nên mới to gan như vậy đúng không?”

Minh Tự đáp lại một câu chả có chút thành ý nào: “Ây da tôi sợ quá đi. Anh định làm gì tôi thế?”

“Tôi…” Lời nói vốn định nói ra lại thôi. Lương Hiện bỗng nhiên nhớ tới chuyện cô không chịu được lời tán tỉnh, vì thế đổi cách khác đáp trả.

Anh trầm giọng xuống, như cười như không nói: “Em cảm thấy… tôi sẽ làm gì em?”

Từ nhỏ Lương Hiện đã bất cần, là một thiếu gia ăn chơi hàng thật giá thật. Lúc này đây anh trầm giọng lại còn mang ý cười, ý phong lưu như ẩn như hiện, cứ như đang có ẩn ý nào đó không được tốt lắm.

Quả nhiên, Minh Tự chỉ kịp mắng một câu vô liêm sỉ rồi định cúp máy luôn.

Lương Hiện vội mở miệng trước khi cô làm thật: “Được rồi, không chọc em nữa, tôi xin lỗi… Tí nữa mấy giờ đi? Tôi đón em.”

“Lương Hiện, không phải anh thật sự định ân cần mẫu mực làm một…” Minh Tự tạm dừng, cô không thể nói hai chữ kia ra miệng được, cũng may hai người đều hiểu nên có thể lướt qua “… đấy chứ?”

“Cái đó thì không.” Lương Hiện tựa vào tường, đổi tư thế đứng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có cái này phải đưa em.”

“Cái gì?” Minh Tự không quá tin tưởng.

Đúng là không dễ lừa tí nào.

Lương Hiện đơn giản là lười bịa lý do bèn nói qua quýt: “Tóm lại tôi có việc tìm em. Tôi sẽ chờ dưới nhà em, vẫn là chiếc xe ấy.”

Minh Tự lại nhặt cây chì màu lên, nhẹ nhàng thổi bụi chì ở ngòi bút.

Thái độ của Lương Hiện ý là đã quyết định rồi.

Tóm lại, dù sao anh cũng không có ý gì với cô, cũng sẽ không làm hại, không cần phòng bị quá làm gì.

Cúp điện thoại xong, Lương Hiện lấy thuốc lá và bật lửa ra từ ngăn kéo, lại mở cửa sổ bốn ô ra.

Anh kẹp thuốc giữa hai ngón tay, tay còn lại gác lên bệ cửa, ánh mắt dần đưa ra xa theo làn khói, mãi đến toà nhà nơi xa.

Sáng nay, Thạch Thái phát hiện một chiếc camera mini ở cửa chung cư, dùng đầu gối đoán cũng biết là việc tốt vị em con mẹ kế của anh làm.

Chắc là nghe được manh mối ở đâu đó bèn có phần đứng ngồi không yên.

Tuy rằng cậu ta nhắm vào anh ên không đến nỗi làm hại Minh Tự, nhưng từ nhỏ tên Lương Tiến Vũ này đã hơi điên cuồng, dù cái điên đó đã được giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh, kiềm nén.

Đã nhiều năm vậy rồi, Lương Hiện không biết cậu ta đã tự lành lại hay ngày càng phát triển theo hướng phản xã hội.

Anh không nhìn nữa mà lấy di động gọi một số khác, bình tĩnh cất lời: “Thạch Thái, tìm cho tôi bốn vệ sĩ đáng tin.”


Khi Lương Hiện trở lại phòng khách, không ngoài ý muốn, Thành Dục đang ra sức diễn bị trầm cảm.

Dụ Xuyên bất đắc dĩ ngẩng đầu nói: “Lương Hiện, anh xem làm sao

đi.”

Kha Lễ Kiệt vỗ vai Dụ Xuyên vẻ đồng cảm.

Đôi khi anh ta thấy Dụ Xuyên thảm quá, đường đường là một thanh niên tốt, ấy vậy mà lại ép bản thân phải như “mẹ” nhà Thành Dục – hết khuyên Minh Tự nhường cậu ta một chút lại khuyên Lương Hiện nhường cậu ta một tí.

Còn lo lắng tận tâm hơn làm việc ở phòng thí nghiệm nhiều.

Lương Hiện duỗi chân ngồi xuống.

Anh không nhìn Thành Dục mà chỉ duỗi mình lấy lon Coca trên bàn, bật nắp bằng một bàn tay và nói: “Đứng dậy.”

Thành Dục vẫn ngây như phỗng.

Lương Hiện uống một ngụm Coca, đặt bình lên bàn rồi cười nói: “Không muốn nghe bí mật của tao và Minh Tự à?”

Những lời này còn có tác dụng hơn bất kì một câu khuyên nhủ, dỗ dành nào. Thành Dục lập tức bò dậy đáp: “Em biết hai người có việc lừa em mà! Còn không khai mau!”

“Lần trước, hôm đến câu lạc bộ Tây Giao, cô ấy bỏ quên đồ trên xe tao. Tao có bảo lần sau đưa sang cho.” Lương Hiện vẫn nói với giọng đều đều ấy.

Thành Dục không tin, vặc lại: “Chỉ có tí việc đó mà còn bày đặt nói sau lưng tụi em à?”

Lương Hiện liếc nhìn anh ta, thấy Hạ Tuế đang dang cánh bay đến gần bèn đưa tay lên chọc rồi đáp: “Là một thứ không tiện nói cho người khác lắm.”

Còn chính xác là gì thì kệ cậu ta đoán vậy.

“Ồ…” Thành Dục ngập ngừng gật đầu đầy suy tư, lúc sau lại hoang mang chớp mắt nói: “Nhưng mà em còn chưa biết cụ thể là cái gì.”

“Điều này không quan trọng.” Kha Lễ Kiệt kịp thời bổ sung: “Quan trọng là hai người họ không có bí mật phải giấu diếm mày.”

Dụ Xuyên cũng gật đầu tán thành.

Hai người họ đều nghe ra được Lương Hiện chỉ đang nói bừa mà thôi. Thế nhưng thế giới người lớn vốn không rõ ràng trong suốt như thời nhỏ, Lương Hiện không muốn nói cũng bình thường, họ cũng không nghĩ này nghĩ nọ.


Chạng vạng hôm ấy, đúng bốn giờ, chiếc Bentley màu đen dừng ở dưới nhà Minh Tự.

Đương mùa hạ, giờ này còn sớm. Trên bầu trời, mây đang bay thành từng đụn, nắng chiều nơi xa đang ánh lên dần, ánh sáng vàng rực rỡ khiến những góc nhọn của những tòa nhà cao lớn cũng trông mềm mại hơn.

Trong xe, Lương Hiện khép tài liệu trong tay lại, nâng tay lên nhìn giờ.

Cạnh anh, Nguyên Đán đang dạo bước trong lồng, thỉnh thoảng lại nảy ra linh cảm thốt lên một câu chúc mừng năm mới.

Chính lúc này, Thạch Thái bỗng mở miệng nói: “Tiên sinh, có một chuyện tôi vẫn không hiểu lắm.”

Ngày thường, Lương Hiện ít khi lấy tư thái ông chủ đối xử với nhân viên. Nghe vậy, anh nhíu mày đáp: “Hửm?”

“Nếu anh không thích Minh tiểu thư, sao lại phải đến đón cô ấy?” Thạch Thái quay đầu về sau, nghiêm túc hỏi.

Từ nhỏ, Thạch Thái đã sống trong môi trường lấy võ làm đầu, chưa từng thấy quá nhiều quan hệ xã hội phức tạp. Bây giờ anh ta hỏi mấy lời này không phải do tò mò tám chuyện, chỉ có thể hiểu anh ta thực sự không hiểu nổi.

“Không phải tôi không thích cô ấy.” Lương Hiện ngừng lại, thấy ánh mắt bừng sáng như đã hiểu ra của Thạch Thái đành bất đắc dĩ bổ sung: “Đương nhiên cũng không phải thích cô ấy.”

Thạch Thái: “…”

Càng rối nữa rồi.

“Không phải kiểu thích giữa nam nữ với nhau, nhưng dù sao thì,” Lương Hiện gõ lên tay vịn, khựng lại một chút, ánh mắt dần tĩnh lại. Anh nói tiếp: “Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

Đây là điều mà cuộc hôn nhân thất bại của Lương Trị Hoành và mẹ anh dạy cho anh.

“Tiên sinh, hình như Minh tiểu thư đến rồi.” Thạch Thái nhìn đến nơi cách đó không xa.

Không cần anh ta nói, Lương Hiện cũng đã nhìn thấy.

Tuy đã sớm biết tối nay phải đến tiệc rượu, Minh Tự nhất định sẽ ăn mặc trang điểm một phen, thế nhưng khi nhìn thấy cô Lương Hiện vẫn phải khẽ nhướng mày.

Hôm nay, cô mặc một chiếc váy sa mỏng không tay, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, làn da cô trắng như ngọc. Một lọn tóc được bện, vén ra sau tai, cài nghiêng một chiếc kẹp hồng nạm kim cương hình con bướm.

Hôm nay cô rất khác với mọi ngày, trông vừa ngọt ngào, dịu dàng vừa mộng ảo.

Thạch Thái xuống xe mở cửa cho Minh Tự. Lúc cô khom lưng tiến vào, một mùi hương thoang thoảng, nghe như mùi hoa cam và hoa huệ.

Đáng tiếc, ngọt ngào dịu dàng chỉ và lớp vỏ bọc giả dối.

Minh Tự vừa ngồi vững đã đưa tay đến trước mặt anh, lòng bàn tay hướng lên, cô nói: “Đồ đâu?”

Lương Hiện cười, hất cằm về phía lồng Nguyên Đán rồi đáp: “Tôi phải đi công tác, nuôi hộ tôi mấy hôm nhé?”

Hôm nay anh vốn định đến tay không, nhỡ cô hỏi thì bảo đã quên. Cuối cùng khi ra khỏi nhà lại thấy Nguyên Đán giương cánh lắc lư đi theo, thế là thuận nước đẩy thuyền luôn.

Nguyên Đán rất phối hợp quay đầu, dáng vẻ chờ được nhận nuôi, giương đôi mắt nhỏ đen bóng nhìn Minh Tự.

Minh Tự vốn định làm bộ làm tịch nói Lương Hiện đang yên đang lành tự dưng lại đưa cho cô một con chim anh vũ, sao anh chắc chắn cô sẽ giúp anh nuôi được? Nhưng vừa thấy vẻ ngốc nghếch đáng yêu của Nguyên Đán, cô đã không thể nói lên lời cự tuyệt.

Tuy nhiên vẫn có một chuyện phiền toái.

“Tôi cũng đâu thể xách một con chim đến bữa tiệc, đúng không?” Minh Tự chỉ vừa nghĩ đến viễn cảnh đó đã thấy không ổn lắm.

Lương Hiện nhẹ nhàng nhướng mày đáp: “Không cần mang theo đâu, tôi sẽ đến đón em.”

Nửa tiếng sau, xe đến cửa khách sạn.

Minh Tự xuống xe. Người ngồi sau cánh cửa xe màu đen ấy đóng cửa lại, nhưng không đi ngay.

Cô đi hai bước, rồi lại xoay người như có linh cảm gì thì thấy Lương Hiện khoác một tay lên cửa sổ xe, Nguyên Đán đứng trên vai anh, nghiêng đầu nhìn sang đây.

Anh nhìn cô, khẽ cười rồi nói: “Xong buổi tiệc em đừng đi đâu khác, ra sớm một chút nhé. Đừng để Nguyên Đán chờ lâu.”

Hết Chương 12


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện