Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 11


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 11

Edit: Ana

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Lương Hiện vừa giữ tay cô vừa nói, có lẽ vì khó lòng làm hai việc cùng lúc nên các đốt tay anh vẫn luôn siết chặt cổ tay cô.

Hai người gần như cùng lúc nhận ra việc này, theo bản năng nhìn vào mắt nhau. Trong khoảnh khắc ấy, Lương Hiện thấy đôi mi như rẻ quạt của Minh Tự khẽ rủ xuống rồi chớp chớp.

Anh nhận ra mình đang làm gì, bèn buông tay.

Đầu ngón tay như còn lưu lại xúc cảm ấy. Trên cổ tay mảnh khảnh của cô như chỉ có một lớp da thịt mỏng.

Ấy vậy mà lại rất mềm mại.

Buổi đấu giá vẫn đang tiến hành, tiếng giơ thẻ, báo giá không ngừng, chỉ có nơi này không khí bỗng tĩnh lại.

Một hồi lâu sau, hai người vẫn không nói gì.

Minh Tự khựng lại, lấy tay phải giữ lấy cổ tay trái, xoa nhẹ. Cô liếc nhìn anh nói: “Giở trò lưu manh với tôi à?”

Một lúc sau, Lương Hiện không nói gì, rồi đột nhiên lại cười. Anh đặt khuỷu tay lên bàn, nghiêng người đến gần, nhỏ giọng đáp: “Em có thấy mình đang phòng bị tôi thái quá không?”

Trước đây, khi ở câu lạc bộ Tây Giao, Thành Dục kéo tay không cho cô lên xe mà cô cũng có mắng lưu manh đâu.

“Ai bảo anh không đứng đắn.” Cô lườm.

Tên này khi nào nói chuyện với phụ nữ cũng mắt đưa mày lại, từ cấp Ba đã thế rồi. Tất nhiên, còn lâu cô mới cắn câu.

Lương Hiện thay đổi dáng ngồi, dựa vào lưng ghế, duỗi thẳng chân, làm như vô ý đáp lại: “Em nhận ra rồi đấy à?”

Anh vốn lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, lại thêm đôi mắt hoa đào vừa hay bớt đi vẻ đứng đắn. Bởi vậy, dù anh không có ý đấy nhưng ánh mắt vẫn như đang tán tỉnh.

Huống chi, đàn ông môi mỏng vốn bạc tình.

Cô không đáp lại, ánh mắt lại cứ dán lên mặt anh như đang cố gắng tìm từ để nói.

Lương Hiện đã phát hiện điều này. Anh cong môi nói trước: “Không tìm được lý lẽ chống đỡ nên định phân tích qua diện mạo tôi đấy à?”

Minh Tự trừng mắt, lấy danh sách vật đấu giá che mặt lại, không để ý đến lời trêu chọc kia.

Lương Hiện lại giơ tay nắm góc tờ danh sách rồi kéo xuống, không cho cô được như ý.

“Anh làm gì đấy?” Từ sau tờ giấy, đôi mắt Minh Tự hiện ra. Khoé mắt cô nhướng lên, cực kỳ xinh đẹp. Dưới ánh đèn rạng rỡ, đôi con ngươi nâu nhạt ánh lên như lưu ly.

“Nhớ để địa chỉ lại đó, mấy hôm nữa tôi bảo người đưa trâm sang.” Anh rút tay lại, một lần nữa nhắm mắt, ngả người ra ghế.

Không nói thêm gì nữa.

Minh Tự cảm thấy mình ngày càng không hiểu được tên này. Cô do dự một chốc, thả tờ danh sách xuống rồi gõ nhẹ mặt bàn, nói: “Lương Hiện.”

Anh liếc mắt nhìn qua.

“Anh không thấy gần đây anh rất kỳ quái à? Có cần khám lại không?” Cô thành khẩn kiến nghị.

Lương Hiện nhìn lại cô, bình tĩnh đáp: “Tôi rất bình thường.”

“Chuyển tiền cho tôi, rồi lại đấu giá cây trâm, tôi có lý do để hoài nghi…” Minh Tự dừng lại, nhìn anh từ trên xuống dưới, đánh giá một vòng rồi nói không do dự: “Hoài nghi anh muốn “chơi” tôi.”

Nói ra câu này, cô đã chuẩn bị tinh thần cãi nhau với anh.

Ai ngờ, Lương Hiện lại cười khẽ rất có hàm ý.

“Em cứ xem là thế đi. Vừa được hưởng phúc lợi, vừa không cần thực hiện bất cứ nghĩa vụ nào, tốt thế còn gì.” Anh nhướng mày, ý cười không giảm chút nào. “Hay chúng ta thử xem?”

Minh Tự thiếu điều lấy tờ danh sách đập lên mặt anh.


Mấy hôm sau, Minh Tự nhận được chiếc trâm cài áo hình chim bay khảm hồng ngọc ấy, còn có vòng ngọc phỉ thuý Ấn Độ hôm đó Lương Hiện đấu giá được.

Người ngoài nhìn vào thế nào cũng giống như muốn “chơi” cô còn gì. Đến cô thư ký chạy việc còn không giấu nổi đôi mắt sáng lên vì hóng hớt.

Trong phòng ngủ, Minh Tự chống má, ngón tay gõ gõ lên hộp. Hộp quà nhung màu đen, ở giữa nạm một viên kim cương, trông giống ánh đèn lộng lẫy trong đại sảnh vào đêm đấu giá.

Cô bỗng nhớ đến khoảnh khắc cổ tay mình bị Lương Hiện nắm lấy.

Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay ấy nắm lấy cổ tay cô khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ. Minh Tự vô tình nhìn vào mắt anh. Trong thời khắc ấy, một ý nghĩ lướt qua đầu cô:

Người trước mặt cô đây không phải là bạn từ nhỏ, cũng chẳng phải tên oan gia của cô, mà là một người đàn ông.

Nhận thấy được điểm này, người có quen thuộc đến nhường nào cũng biến xa lạ.

Cô thấy lòng mình hơi rung động, nhất thời không biết phải làm sao.

Sau đó nữa, Lương Hiện thừa nhận mình muốn “chơi” cô, nhưng lời nói không hề có ý nghiêm túc.

Minh Tự khẽ nhíu mày, càng ngày càng cảm giác không đoán được anh đang muốn làm gì.


“… Tôi đã tìm người xác nhận rồi, Lương Hiện thực sự đã tham gia đêm đấu giá cá nhân của Du lão tiên sinh cùng đại tiểu thư Minh gia kia.”

Trụ sở chính tập đoàn Kinh Hoằng, văn phòng Phó giám đốc.

Lương Tiến Vũ cau mày nhìn ba tấm ảnh trên bàn làm việc.

Người đàn ông thân mình gầy choắt trước mặt anh ta tiếp tục báo cáo: “Thoạt nhìn, Minh tiểu thư có lẽ là bạn gái đi cùng hắn ta.”

Là đêm đấu giá cá nhân của Du lão tiên sinh, cho nên mời ai, không mời ai hoàn toàn phụ thuộc vào yêu thích cá nhân của ông ta. Lương Tiến Vũ cũng không vì vậy mà bất bình.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên một tấm ảnh, ngón tay chỉ vào sườn mặt người đàn ông trên đó rồi nói: “Gần đây ta nghe được tin đồn rằng Lương gia và Minh gia có ý liên hôn. Trong thời điểm mất chốt này, hai người bọn họ lại cùng tham gia tiệc đấu giá, anh thấy là có ý gì?”

Đây rõ ràng là một câu hỏi chết chóc, tên đàn ông gầy choắt kia nào dám trả lời.

Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, châm chước nói: “Lương Hiện là thanh mai trúc mã với cô đại tiểu thư Minh gia kia. Có lẽ chỉ là quan hệ tốt, trùng hợp đi với nhau thôi.”

Đương lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn chiếu vào văn phòng qua cửa sổ sát đất, chạm đến tấm thảm xám rồi từ từ leo lên bàn làm việc.

Lương Tiến Vũ đứng ngay đường phân cách sáng tối. Sau lưng anh ta là ánh hoàng hôn cam vàng ấm áp, nhưng trước mặt lại là khói mù dày đặc.

Sau một lúc lâu, anh ta hơi nhếch mép cười: “Hy vọng là thế. Bằng không, ta sẽ rất khó xử.”


“Lương tổng, đây là sắp xếp công việc cho hôm nay. Buổi sáng có một cuộc họp đầu tư, cần xác định những hạng mục tiếp theo công ty đầu tư. Buổi chiều là họp hội ý về bộ phim “Trường An dạ thoại”, chủ yếu thảo luận về việc chỉnh sửa kịch bản.”

Lương Hiện lướt qua tablet Trần trợ lý trình lên.

Chỉ một lát sau, anh trả tablet lại rồi nói: “Biết rồi.”

Trần trợ lý đưa hai tay ra nhận lại, tiếp lời: “Vậy thưa Lương tổng, chúng ta có thể đến phòng họp rồi ạ.”

Lương Hiện một tay chống lên tay vịn ghế, vừa đứng dậy vừa sửa sang vạt áo. Hôm nay, anh mặc bộ vest màu xám, cà vạt đeo nghiêm chỉnh, vai rộng chân dài, chỉ đứng đó thôi đã vô cùng đẹp mắt.

Trần trợ lý chỉnh lý tài liệu xong cũng theo sau, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh.

Đã làm việc với nhau một thời gian, trong mắt anh ta vị Lương tổng này giống một đại thiếu gia sống trong nhung lụa, giống một người mẫu khí chất xuất chúng, cũng giống một đại minh tinh anh tuấn tiêu sái, nhưng lại không giống một tổng giám đốc có thể bày mưu tính kế.

Dù bây giờ anh đang giả vờ làm giám đốc.

Tóm lại, ấn tượng anh tạo ra cho người khác chính là một kiểu người không quá giỏi làm chính sự.

Thang máy đi đến tầng phòng họp, Lương Hiện sải bước ra ngoài.

Phía trước có mấy nhân viên nữ của công ty, Trần trợ lý thấy mắt họ sáng lên, bèn rảo bước theo sát Lương Hiện.

Vị đại thiếu gia này cũng thể hiện đủ

phẩm chất của một thiếu gia ăn chơi trác táng. Anh dừng chân để các cô bước qua trước, đôi mắt đào hoa cong lên, còn khẽ gật đầu.

Các cô gái hoa cả mắt.

Trần trợ lý bắt đầu nghiêm túc tự vấn xem lần này đến công ty giải trí Kinh Hoằng là một vị Tổng giám đốc hay một người đàn ông hại nước hại dân.

“Chào Lương tổng!” Nơi cửa phòng họp, Phó tổng giám đốc thân thiện chào hỏi.

Lương Hiện hờ hững gật đầu, dẫn đầu đi vào.

Hôm nay là buổi họp quan trọng đầu tiên kể từ khi Lương Hiện trở thành Tổng giám đốc Kinh Hoằng. Chức Tổng Thanh tra phụ trách mảng Điện ảnh – Truyền hình không tính cao, nhưng phải xem ai ngồi lên đó mới được.

Lương đại thiếu gia còn ngồi đó, những quản lý cấp cao ở đây dù quyền lực lớn hơn cũng không dám lỗ mãng.

Lúc bấy giờ, Lương Hiện đang xem kế hoạch đầu tư Phó tổng giám đốc trình lên, trong phòng họp yên tĩnh chỉ có tiếng lật giấy đều đều.

Vài vị quản lý cấp cao trao đổi ánh mắt, tự dưng thấy bất an.

Thực ra vị Thái tử này cũng không khó làm việc chung lắm.

Hình như anh ta không có ý kiến gì với việc bị trục xuất, không khua tay múa chân với việc của ai, cũng rất ít nhúng tay vào những hoạt động thường ngày của công ty.

Mấy hôm nay, anh ta vẫn rất bình thản ngồi làm linh vật trong văn phòng Tổng Thanh tra, cả người toát ra vẻ không quan tâm.

Cho nên nỗi bất an của họ chắc là ảo giác mà thôi.

Mấy vị quản lý cấp cao vừa mới hết thấp thỏm đã thấy Lương Hiện đặt bản kế hoạch lên bàn rồi nói: “Tôi thấy không cần đầu tư vào bất cứ hạng mục nào trong này.”

Giọng nói rất bình thường, nhưng lại nghe như sấm sét giữa đất bằng trong phòng họp rộng lớn.

“Sao… sao lại như vậy được!” Có người kinh ngạc thốt lên.

Vậy mà lại phủ quyết cả bốn hạng mục?

Những vị khác cũng nổi nóng, Phó tổng giám đốc lên tiếng trước tiên: “Lương tổng, hay là anh xem lại thử? Đạo diễn kiêm biên kịch của bộ phim “Phi thiên” là Nhạc Trì lão tiên sinh, đội hình diễn viên cũng rất hùng hậu, lại còn…”

“Vấn đề của “Phi thiên” là lớn nhất.” Lương Hiện nghiêng đầu chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng chỉ lên bìa bản kế hoạch đầu tư: “Mạo hiểm dùng diễn viên chính như vậy, lỡ như phim chưa chiếu đã không giấu được scandal thì sao? Tiền đầu tư của Kinh Hoằng há chẳng phải sẽ là ném qua cửa sổ?”

Khi anh nói đến ba chữ “diễn viên chính”, Trần trợ lý đã thót cả tim.

“Phi thiên” đúng là một bộ điện ảnh có đầu tư, không nói gì khác, chỉ hai chữ “Nhạc Trì” đã có nhiều ảnh hưởng đến phòng vé, cũng là bảo đảm cho quán quân của năm. Nhưng đồng thời, bộ điện ảnh này cũng có nguy hiểm trí mạng: hai vị diễn viên chính đang nổi đình nổi đám cùng một diễn viên phụ đều không quá sạch sẽ.

Một khi scandal nổ ra, họ sẽ đối mặt với việc sự nghiệp diễn viên bị chôn vùi, nhà đầu tư đương nhiên cũng lỗ sạch vốn.

Vấn đề là chuyện này chỉ có một số ít người biết, tin tức vừa ra đã bị vị Lương phó tổng ở tổng bộ ém nhẹm, dự định điện ảnh đóng máy mới nhả ra.

Làm sao Lương Hiện biết được?

Bây giờ anh ta bảo không đầu tư, chẳng phải sẽ thoát được cái bẫy này hay sao?

Không khí trong phòng họp lạnh lẽo, Trần trợ lý lại chỉ thấy mồ hôi túa ra.

“Nhưng… diễn viên chính này có vấn đề gì à?” Một Phó tổng khác không hiểu gì bèn hỏi.

Ông ta nhìn trái nhìn phải, thấy có một số người cũng mặt ngơ mày ngác như mình, còn một số vị khác lại không nói lời nào, vẻ mặt giống như… xấu hổ.

Lương Hiện thấy hết, hơi mỉm cười.

Anh cầm lấy bản kế hoạch, ném lên trước, tư thái ngạo mạn của người quyết định mọi thứ. Anh nói tiếp: “Mấy hạng mục khác tôi không nói nữa, cái nào cũng gặp vấn đề tài chính. Kinh Hoằng đầu tư chứ không làm từ thiện. Rõ ràng là mấy phim điện ảnh chỉ chực chờ phải đền tiền, sao tôi lại phải đầu tư?”

Bản kế hoạch đáp lên bàn “cạch” một tiếng, như một cái tát vang dội.

Không ít người dần đỏ mặt.

Đối lập với họ, Lương Hiện vẫn mang dáng vẻ hiền hoà không quan tâm.

Khuỷu tay anh gác lên bàn hội nghị, nhìn lướt qua những người đang ngồi, ý cười trong mắt càng sâu: “Tôi cho các vị một ngày để gửi cho tôi một bản kế hoạch đầu tư khác. Hy vọng các vị có thể cẩn thận chút, miễn cho sau này phải xin lỗi rồi từ chức, đến chút tiền lương hưu cũng chẳng còn.”


Nói xong mấy câu đó, đại thiếu gia còn không thèm nhìn mấy vị quản lý mà đã đứng dậy rời đi.

Hôm nay anh ta mang bộ âu phục màu xám, vốn là một màu sắc rất nghiêm túc, lại vì khí chất của anh mà trở nên tuỳ ý, không theo quy tắc.

Nhưng từ đó về sau, không ai có thể xem anh ta là một tên thiếu gia ăn chơi lêu lổng nữa.

Đây là một tên ăn chơi lêu lổng giả mạo.

Sau khi tan họp, một vị Phó tổng giám đốc nào đó đã đầu quân cho Lương Tiến Vũ lén tìm Trần trợ lý nói: “Không phải hắn ta không biết chút gì sao? Bây giờ chúng ta phải làm sao? Buổi họp chiều nay còn theo kế hoạch ban đầu không…”

Ông ta đã sớm đầu quân, vì bày tỏ lòng trung thành mà việc gì cũng xung phong đi trước, hiện giờ hối hận không ngừng. Ai ngờ Lương đại thiếu gia lại không phải đèn cạn dầu?

Trần trợ lý kẹp túi tài liệu, cười khổ nói: “Còn kế hoạch ban đầu gì nữa, người ta đã nhìn thấu hết rồi.”

Còn không thức thời, kết cục chính là cuốn gói chút đi.

Đại thiếu gia người ta hôm nay làm việc này chính là muốn nói: cho dù anh ta có bị biếm vào vũng bùn cũng dư sức xử lý một nhân vật nhỏ bé nhà ngươi.

HẾT CHƯƠNG 11


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện