Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 14


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 14

Edit: Ana

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Thật ra, Minh Tự đã nghe câu “Tôi làm hậu thuẫn cho cậu.” không ít lần.

Ví dụ như từ thuở bé, Thành Dục đã như một người anh lớn, hễ có gió động cỏ lay gì lại vỗ ngực tuyên bố: “Minh Tự, có phải Lương Hiện lại bắt nạt cậu không? Đừng sợ, tớ làm hậu thuẫn cho cậu!”

Nói rất hùng hổ, rất đáng sợ.

Đáng tiếc, Minh Tự chẳng tin bao giờ.

Thế nhưng câu nói bâng quơ, thậm chí còn không quá nghiêm túc của Lương Hiện lại khiến cô bỗng dưng thấy có một chút xíu… một chút xíu lòng tin.

Minh Tự bỏ qua ý nghĩa kỳ quái trong đầu, bình tĩnh lại rồi liếc mắt nhìn anh: “Tôi mà giống kiểu người dễ bị bắt nạt à? Tất nhiên tôi đã làm cho cô bạch liên bông kia phải thối lui rồi.”

Lương Hiện bật cười, “ừ” một tiếng.

Minh Tự không hiểu sao cũng cong môi theo. Cô bỗng thấy không khí trong xe lúc này dường như rất hoà hợp.

Hòa hợp đến mức kỳ lạ.

Nét cười nơi cô nhạt dần, cuối cùng cô nhấp môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Có lẽ Lương Hiện cũng nhận ra điều này. Một lúc lâu sau, không ai nói gì.

Ngoài cửa sổ xe, từng bóng đèn đường lướt qua. Ánh sáng nhạt nhoà, cảnh vật cũng lùi về phía sau.

Cuối cùng, anh mở miệng trước: “Trước đây chính cô ta đã bịa đặt về quan hệ của chúng ta đúng không?”

Minh Tự đáp: “Đúng vậy.”

Nhắc lại vẫn tức.

Phùng Thi Như rất nhỏ mọn, yêu thầm Lương Hiện thì không dám nói ra, đã vậy cô ta còn nghĩ cô gái nào cũng mập mờ với Lương Hiện. Trong số đó, Minh Tự là mục tiêu lớn nhất. Cô vốn là thanh mai trúc mã của Lương Hiện, lúc bấy giờ lại cùng học một gia sư, đương nhiên hai người sẽ thân hơn bạn bè bình thường.

Trong mắt Phùng Thi Như, những điều này chính là chứng cứ cho việc cô và Lương Hiện đang qua lại.

Sau này, việc ồn ào đến tai Sầm Tâm Nhạn, Minh Tự mới tức tối khẩu nghiệp với mấy người Thành Dục, ai ngờ lại lỡ miệng nói luôn chuyện bị vu oan yêu sớm.

Hôm ấy, trước giờ học kèm, mọi người đang ngồi ăn trái cây, không biết sao lại nói đến Phùng Thi Như.

Thành Dục bỗng ho khan rồi nói: “Anh Hiện, Minh Tự, có câu này em muốn nói lâu lắm rồi. Hai người không phải đang yêu nhau chứ?”

Lúc đấy cô trả lời thế nào nhỉ?

Đúng rồi, lúc ấy cô tiện tay lấy cuốn sách Vật lý đánh lên đầu cậu ta, vừa đánh vừa nói: “Đừng trốn, đưa đầu sang đây, tôi vắt nước ra hộ cho*!”

* Chú thích: Ý chỉ “não úng nước” – suy nghĩ ngớ ngẩn.

Thành Dục ôm đầu trốn, cuối cùng tủi thân rúc người vào sô pha, rưng rức nói: “Nhưng hai người vốn rất xứng mà… Hai người không định phù sa không chảy ra ruộng ngoài tí à?”

Minh Tự tức giận kêu: “Xứng cái đầu cậu, phù sau cái đầu cậu!”

“Anh Hiện thấy thế nào?” Thành Dục lại rướn cổ lên hỏi.

Lúc đó, hình như Lương Hiện đã bắt tay vào làm bài tập. Cậu ta trông bất cần là thế, nhưng thành tích học tập lại rất tốt.

Nghe đoạn, cậu ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng liếc qua phía cô, đáp gọn lỏn: “Không hứng thú.”

Minh Tự tặc lưỡi đáp: “Trùng hợp ghê, tôi cũng chẳng có tí hứng thú nào với cậu hết.”


Sau chuyện hôm ấy, không biết vì chống đối lại việc Sầm Tâm Nhạn hoài nghi lung tung, vì từ nhỏ cô đã được các nam sinh vây quanh hay vì ba chữ “không hứng thú” của Lương Hiện làm tổn thương lòng tự tôn của cô… Tóm lại, Minh Tự càng ngày càng không vừa mắt anh.

Chuyện quan hệ giữa cô và Lương Hiện không tốt lắm thực ra cũng có một phần “công lao” của Phùng Thi Như.

Chẳng qua đều đã là chuyện quá khứ, Minh Tự không muốn nhớ đến, tránh gây không vui.

Cô bỗng nhiên nhớ đến một việc khác, vội quay đầu nhìn anh nói: “Nhà tôi có con mèo, nhỡ nó ăn luôn Nguyên Đán thì sao?”

Lương Hiện cũng có chút ấn tượng về việc này, trước đây anh từng thấy hình ảnh con mèo trên trang cá nhân của cô. Anh đáp: “Là con Ragdoll* kia à?”

* Mèo Ragdoll:

So you're thinking about getting…a Ragdoll Cat | My Pet and I

Đôi mắt màu lam bảo thạch, lông trắng tinh, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.

Minh Tự đáp: “Ừ. Ty Ty rất ngoan, nhưng mà…”

Một con mèo, một con chim, không phải vốn là thiên địch à.

“Không sao, em đừng để cho nó tiếp xúc với Nguyên Đán là được.” Lương Hiện thoạt nhìn cũng không để ý đến sự an toàn của chú vẹt, anh tựa người về sau, cơ mặt thả lỏng, lại nói tiếp: “Nguyên Đán thích xem vật lộn, nó khá hung dữ với những bạn nhỏ lạ mặt.”

Lương Hiện nói như thể Nguyên Đán MAX điểm vũ lực, có thể một chân đá cả nhà trẻ ấy.

Nhưng mà dù có xem vật lộn nhiều hơn nữa, nó cũng chỉ là một con vẹt, chẳng lẽ còn có thể đánh cho mèo một trận à?

Sau khi về đến nhà, Minh Tự chống cằm nhìn Nguyên Đán đang yên tĩnh chải lông trong lồng. Cô nói: “Chủ nhân chú mày vô tâm lắm, không sợ chú mày bị nuốt chửng luôn.”

Đúng lúc Nguyên Đán đang chải túm lông trước ngực, cúi thấp đầu mổ mổ như đang gật đầu liên tiếp.

Cử chỉ của nó đã lấy được lòng Minh Tự, cô cười tủm tỉm selfie cùng nó.

Không biết có tin được những gì Lương Hiện nói không, cho nên Minh Tự vẫn rất cẩn thận không thả Nguyên Đán ra, chỉ để nó nhìn mặt Ty Ty qua lớp lồng sắt. Cô cũng không mong gì một mèo một chim có thể trở thành bạn tốt.


Trước khi rời khỏi Bình thành, Lương Hiện đến gặp mấy người vệ sĩ mới tuyển.

Buổi khảo sát tổ chức ngay tại câu lạc bộ MMA theo thể chế 2v2, không có quy tắc hạn chế gì.

Lương Hiện ngồi ở dưới sân đấu, một tay nắm lấy lan can xem họ đấu nhau, thi thoảng lại xem tư liệu trong tay kia.

Thạch Thái làm việc đáng tin cậy, anh ta đã tra kỹ càng lý lịch của những người tham gia, ai cũng có chứng nhận đi kèm, võ nghệ cao cường.

Sau khi Lương Hiện cho người làm hợp đồng tuyển dụng, bốn người vệ sĩ ngay lập tức đến ẩn náu gần Minh Tự, cải trang bảo vệ cô.

Chuẩn bị tất cả xong, anh mới đến sân bay.

Chiếc Bentley màu đen chạy như bay trên đường. Lương Hiện tựa vào lưng ghế, tiếp lấy văn bản trợ lý đưa sang. Anh đưa tay ấn lên thái dương, một tay khác mở tài liệu ra.

Trên giấy chi chít chữ tiếng Anh.


Dù sao đi nữa, Minh Tự cũng đã thích Nguyên Đán ngay từ lần gặp đầu tiên, thế nên cô rất vui lòng khi giờ được nuôi nó tại nhà.

Nhìn kỹ, cô lại lần nữa phát hiện Nguyên Đán thật sự rất đẹp. Lông chim màu hồng sáng, lông trên cánh và đuôi mượt mà, màu vàng và xanh, ánh lên như tơ lụa.

Nguyên Đán còn đặc biệt thông minh. Buổi tối, khi Minh Tự vẽ bản thảo trên bàn làm việc, Nguyên Đán bèn dạo tới dạo lui nơi mép bàn, không ồn ào, không nghịch ngợm, còn biết giúp cô ngậm bút chì.

Thỉnh thoảng còn lò dò đến, nghiêng đầu cọ lên tay cô.

Lớp lông xù xù êm ái, cả người nó khiến cho tim cô cũng mềm lại.

Minh Tự chống cằm nhìn Nguyên Đán, bỗng nhớ đến trước đó không lâu, Lương Hiện nửa đêm gửi cho cô video Nguyên Đán chải lông.

Đối với Lương Hiện, cô trước nay đều có thù tất báo. Minh Tự bèn lấy di động, chụp Nguyên Đán lúc bấy giờ đang ngậm chiếc

bút chì.

“Đáng yêu không?”

Qua hơn nửa tiếng, Lương Hiện mới trả lời.

Lúc ấy Minh Tự đang ngồi ở bàn trang điểm, tiến hành quy trình skincare mỗi đêm. Cô nhìn thấy màn hình di động sáng lên, Lương Hiện gửi lại một dấu chấm hỏi.

Minh Tự không thèm để ý, mãi đến lúc skincare xong mới cầm di động lên, trả lại bốn chữ anh từng nhắn: “Gửi cho anh xem.”

Thấy lời đáp của Minh Tự, Lương Hiện nghiêng đầu bật cười.

Biết ngay cô sẽ không vô duyên vô cớ nhắn tin cho anh mà. Thì ra là đã có kế hoạch cả.

Tiểu khổng tước thù dai ghê.

Anh đưa tay đánh vài chữ: “Đáng yêu nhỉ, không hổ là chim của tôi.”

Vừa định gửi đi, anh lại nhớ đến lần trước bị block.

Thế là Lương Hiện nghĩ ngợi rồi lại đổi thành một chuỗi dấu ba chấm.

“Đáng yêu không?”

“?”

“Gửi cho anh xem.”

“………..”

Nhìn một hàng dấu ba chấm cạn lời kia, Minh Tự đắc thắng cong môi.


Sau tiệc tối khai mạc là show diễn. Chủ đề của quý này là tương phản, phong cách vừa quyến rũ vừa ngầu, vừa đúng hợp với thẩm mỹ của Minh Tự.

Đến buổi fitting* hai hôm sau đó, cô đã chốt đơn đến hơn trăm vạn mà không hề chớp mắt, đó là chưa kể một chiếc váy Haute Couture màu đỏ mận cô sẽ bay đến tận xưởng để đặt.

* Chú thích: Fitting là buổi thử đồ, thường diễn ra trước các show diễn thời trang để điều chỉnh kích thước áo quần và thay đổi các chi tiết nếu cần (khác diễn tập – rehearsal).

Nếu đo lường tình thân bằng tiền bạc, thật ra Minh Chính Uyên đối xử với cô cũng không tệ.

Minh Tự có một số cổ phần nhất định trong tập đoàn, dù tỷ lệ ít, vừa đúng không gây ra uy hiếp gì với những người khác, nhưng chỉ từng đó thôi đã đảm bảo được cuộc sống dư dả.

Nhưng ông ta cũng không phí công nuôi dưỡng cô.

Chỉ mỗi việc liên hôn với Lương gia Kinh Hoằng đã đem đến cho Minh Chính Uyên lợi nhuận gấp bội.

Di động đột nhiên vang lên cắt đứt suy nghĩ của Minh Tự. Cô nhấc điện thoại lên bắt máy, đầu kia là tiếng rên trời khóc đất của Lâm Hề Gia: “Huhuhu mình phải làm sao bây giờ, mình viết không ra chữ nào hết huhuhu, ngày kia phải giao bản thảo rồi tớ lấy gì mà giao đây huhuhu!”

Cũng trùng hợp thật, công việc của hai người đều thiên về sáng tạo, rất cần linh cảm, thế nên Minh Tự rất có thể đồng cảm với cô ấy. Cô bảo bạn đừng viết nữa, ra ngoài chơi đã rồi tính.

“Mình vừa đến sân bay, hay là đến đón cậu luôn nhé?” Tài xế mở xe cho Minh Tự, cô khom lưng ngồi vào xe, nhẹ nhàng dém váy lại.

Lâm Hề Gia nói: “Cậu đi làm gì thế?”

“Đến Paris đặt chiếc váy.” Minh Tự nghĩ đến bộ lễ phục đã rất vui vẻ, cô mỉm cười.

Thời gian này Lâm Hề Gia vẫn luôn bù đầu viết kịch bản, không hơi sức đâu nhét đầy tủ quần áo. Nghe Minh Tự nói thế, cô đột nhiên vỗ bàn: “Đi! Đi shopping với mình! Không viết nữa! Mua cmn đi!”

Hai người đến trung tâm thương mại trong thành phố, quét sạch bốn tầng lầu. Tài xế theo sau họ xách bảy tám cái túi lớn lớn bé bé, dù anh ta thân mình cao lớn nhưng cũng không theo được bước chân hai cô gái đi giày cao gót phía trước.

Cuối cùng, Lâm Hề Gia ngồi ở quán cà phê, đau đớn ôm ví tiền.

“Chúng ta đổi một thú tiêu khiển bớt đốt tiền hơn thôi…”

Thế là họ đến câu lạc bộ “PARROT”. Minh Tự bước xuống xe, cởi kính râm, ngẩng đầu nhìn lên.

Lần trước đến cô không chú ý lắm, lần này mới nhìn kỹ tấm bảng màu đen treo trước câu lạc bộ. “Parrot”, chẳng phải là từ tiếng Anh của vẹt à.

Xem ra Nguyên Đán có mặt mũi gớm đấy nhỉ.

Lâm Hề Gia kéo tay cô đi vào. Đang 8 giờ tối, lúc này không khí trong câu lạc bộ đã nóng lên, nhìn đâu cũng thấy người ta chen chúc. Thi đấu sắp bắt đầu, khán giả đều rất hào hứng.

Minh Tự và Lâm Hề Gia tìm được chỗ ngồi không lâu thì giám đốc Triệu vội vàng chạy tới.

“Minh tiểu thư, Lâm tiểu thư, chào buổi tối! Mời hai vị đến ghế VIP!” Ông chạy vội vàng, thái dương đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Nếu nói lần trước giám đốc Triệu chiêu đãi nhiệt tình thì lần này, suýt nữa ông ta đã cúi khom người.

Lâm Hề Gia thấy hơi kỳ lạ, cô hỏi: “Không phải vé VIP đã bán hết rồi à?”

PARROT là câu lạc bộ mới nổi trong giới MMA tại Bình thành, vé vào cửa bán rất chạy. Hai cô tự dưng nổi hứng muốn đến chơi, làm gì còn vị trí tốt nữa.

“Nói với người khác là không có, nhưng ông chủ chúng tôi đã đặc biệt dặn dò rồi. Sau này nếu hai vị đến đây, lúc nào cũng có thể đến vị trí tư nhân của ông chủ.” Giám đốc Triệu hít một hơi sâu, cười giải thích.

Ông chủ câu lạc bộ này… Minh Tự một thoáng sau mới nhận ra: “Là Lương Hiện?”

Giám đốc Triệu vẫn giữ nụ cười. Ông đáp: “Đúng vậy.”

Đã có vị trí tốt, đương nhiên hai cô cũng không cần ngồi đây.

Một lát sau, Minh Tự và Lâm Hề Già đã ngồi vào ghế VIP, vừa lúc trận đấu bắt đầu. Xem sân đấu từ góc nhìn này rất thông thoáng, có thể nói là vị trí tốt nhất toàn khán đài.

Minh Tự xem một lúc rồi lấy di động, mở khung chat với Lương Hiện ra xem.

Cuộc nói chuyện của hai người vẫn dừng ở mấy ngày trước. Lúc ấy, anh bị cô làm nghẹn lời, chỉ biết gửi lại dòng dấu ba chấm.

Thực ra, trước nay anh chưa đối xử tệ với cô bao giờ.

HẾT CHƯƠNG 14


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện