Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 15


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 15

Edit: Ana

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

“Mình nhận ra rồi, mua sắm không thể đem lại linh cảm, nhưng cảm giác bần cùng sau khi mua sắm thì có thể!” Lâm Hề Gia rúc vào sô pha ôm gối, vẻ mặt vui vẻ thoải mái: “Tối hôm qua, nghĩ đến mình vừa tiêu nhiều tiền như vậy, mình đã bò dậy từ trong chăn ấm nệm êm, viết nốt tập cuối cùng!”

Sáng sớm hôm nay cô đã giao xong phần kịch bản được chia, sau đó sung sướng tiến vào trạng thái nghỉ phép. Trước nay, mùa hạ ở Bình thành đều nóng như đổ lửa, đến gió thổi qua cũng hừng hực.

Trong thời tiết này, ai chơi bời được ngoài trời thì đúng là dũng sĩ. Lâm Hề Gia lại không muốn một mình chui trong nhà, vì thế cô chạy đến nhà Minh Tự.

Trên tầng cao nhất của biệt thự, Minh Tự dành ra một gian phòng làm việc riêng.

Lúc này, Lâm Hề Gia đang vừa lướt Weibo, vừa nói chuyện phiếm câu được câu không.

Minh Tự mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, cầm một chiếc mỏ hàn đứng trước bàn gia công, tập trung hàn một chiếc nhẫn.

Hôm nay cô không cuốn lô, mái tóc dài dịu dàng buộc thành túm, mặt chỉ trang điểm nhẹ, nhưng chỉ vậy thôi đã rất xinh đẹp rồi.

“Mình còn tưởng học làm trang sức chỉ cần phải tiếp xúc với các loại đá quý cơ, ai ngờ còn phải biết hàn.” Lâm Hề Gia nhìn cô một lúc, chợt cảm thán: “Mình thấy ảo mộng tan vỡ.”

Trên bàn làm việc nào là giũa, nhíp, giấy ráp, vòng đánh bóng các kiểu, không hề có bóng dáng châu báu đá quý.

Minh Tự tắt máy hàn, đến lúc này mới rảnh đáp lời cô: “Cũng có đá quý.”

Lâm Hề Gia không thấy tí gì bèn tò mò hỏi: “Ở đâu?”

Minh Tự chỉ chiếc bàn gỗ gần cô ấy. Trên bàn có bày một bình hoa sứ màu trắng, bên trong là hoa sơn chi đang nở rộ.

Lâm Hề Gia phải cúi đầu mới thấy một hàng rổ tre ẩn dưới lá xanh, bên trong chất đầy kim cương châu báu lấp lánh.

Có không ít còn rơi ra ngoài.

Tuy gia cảnh nhà Lâm Hề Già không kém, nhưng cô vẫn thấy hoa cả mắt: “Nhiều kim cương như vậy mà cậu chỉ tuỳ tiện thả đấy thôi à?”

“Chất lượng thường thường, chỉ dùng để luyện tay thôi.” Minh Tự cởi tóc ra rồi lại túm lên.

Mắt thẩm mỹ của cô tốt, am hiểu thiết kế, chỉ có tay nghề gia công kim loại hơi yếu, bởi vậy gần đây vẫn tập trung luyện tập.

Lâm Hề Gia lại nhìn sang, cảm giác ánh sáng của kim cương chói mù mắt mình.

… Mình quấy rầy rồi.


Đến khi Minh Tự nạm xong chiếc nhẫn, hai người bắt đầu chuẩn bị đi spa ở khách sạn suối nước nóng gần đó.

Vừa xuống lầu, Lâm Hề Gia đã thấy một con chim với bộ lông diễm lệ, đang giương cánh dang chân rảo bước khắp sàn như đang tuần tra lãnh địa.

Tư thái rất kiêu ngạo.

“Con vẹt cậu mua à?” Lâm Hề Gia nghi hoặc hỏi, thấy con vẹt cứ quen quen thế nào.

“Của Lương Hiện đấy.” Minh Tự đáp. Cô ngẩng đầu nhìn lồng chim, phát hiện cửa lồng đã mở tự khi nào.

Lâm Hề Gia suýt hoài nghi tai mình có vấn đề gì. Cô hỏi lại: “Của ai cơ?”

Minh Tự không có tâm trí nào đáp lời bạn, bởi lúc ấy Ty Ty ló đầu ra từ góc sô pha.

Không hiểu sao cô lại nheo mắt. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Nguyên Đán đang dạo tới dạo lui như phát hiện ra mục tiêu gì, lấy đà tại chỗ, cất cánh nhằm về phía sô pha, lao đến đánh đầu Ty Ty.

Nghe cái “bụp”.

Quá trình này không đến ba giây. Hai người trên cầu thang đều ngẩn người. Lâm Hề Gia mắt chữ A miệng chữ O chỉ vào Nguyên Đán: “Hoá ra nó còn có khuynh hướng bạo lực à?”

Có khuynh hướng bạo lực không Minh Tự không rõ, cô chỉ biết mình tức giận vô cùng. Minh Tự sải bước xuống lầu, xách Nguyên Đán lên, đặt nó vào lồng rồi khoá lại cái rụp.

Quả là chủ nào vẹt nấy.

Nguyên Đán là một con chim tồi.


“Hahahahahaha… Hai người buồn cười thật đấy, cãi nhau liên tục chưa nói, sao đến thú nuôi cũng phải đánh nhau mới được thế?” Thành Dục cười hơ hớ, ngã người ra cả sô pha.

Minh Tự tức giận ném gối vào anh ta: “Làm sao em biết Nguyên Đán còn tự mở cửa được chứ!”

Lúc này, Nguyên Đán đang rón rén bước qua mặt mọi người.

Có lẽ nó cũng biết mình sai nên đến tư thế đi đường cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa.

Dù sao nó cũng chỉ là một con vẹt, Minh Tự không đến nỗi tức giận gì nó.

Huống chi Nguyên Đán còn thường xuyên nhìn cô với đôi mắt đen lúng liếng, nghiêng đầu ra vẻ dễ thương, làm người ta không giận lâu được.

Vì thế, Minh Tự bèn đổ tất lên đầu Lương Hiện.

Lương Hiện thật sự quên nói với cô việc này, thế nên đành bụng làm dạ chịu, mời mọi người một bữa để xin lỗi.

Ăn ngay ở nhà anh, phụ trách bếp núc là một vị đầu bếp Minh Tự rất thích, ngoài ra anh còn mời một bartender nổi tiếng từ quán bar nổi tiếng lâu đời.

Lúc bấy giờ, mọi người đang nói chuyện phiếm trong phòng khách. Bên ngoài cửa sổ sát đất, màn đêm dần buông xuống, ánh đèn sáng lên, nhìn từ trên xuống như một màn sao lấp lánh mỹ lệ.

“Cũng phải khen con vẹt của anh Hiện thông minh thật, không chỉ biết mở cửa lồng thôi đâu, tao còn từng thấy nó tự mở ngăn tủ nữa cơ” Kha Lễ Kiệt khua tay múa chân kể: “Cái tủ đó phải tận ba tầng đó, thế mà nó ngậm lấy tay kéo, lôi một cái là ra. Anh Hiện, anh dạy nó đấy à?”

Lương Hiện lắc ly rượu trong tay, anh nhướng mày: “Tao dạy nó làm quái gì?”

Phần lớn là tự học.

“Chuyện này cũng khó nói rõ. Anh còn đưa nó đến câu lạc bộ xem đấu vật mỗi ngày còn gì, không phải nó cũng biết đánh người rồi đấy à.” Minh Tự ngồi dậy phản bác: “Đây gọi là ‘xúi giục phạm tội’”.

Bị chụp một cái mũ to như thế, Lương Hiện cười ra tiếng.

Minh Tự ôm gối dựa lại lên ghế, bất mãn nhìn anh nói: “Cười cái gì mà cười!”

Thành Dục dễ cười cực kỳ, mãi mới cười xong, anh ta lại vỗ đùi, lắc đầu nói: “Haiz, hai người có biết hai người cho tôi cảm giác gì không?”

“Cảm giác gì?” Minh Tự theo bản năng cảm thấy đây chẳng phải lời hay ho gì.

“Như kiểu… Như kiểu trong trường có hai đứa trẻ đánh nhau, còn hai người là phụ huynh hai bên, đang ngồi lại nói lý.”

Kha Lễ Kiệt cũng chen miệng vào: “Đừng nói nữa, tao thấy sau này họ mà có con thì hai đứa nhóc dám đánh lộn luôn lắm.”

Lời này của anh ta nghe lại như có ý khác.

Minh Tự suýt sặc, khi bình tĩnh lại, cô nhìn sang Lương Hiện theo bản năng. Anh đang định uống rượu, chiếc ly pha lê dừng ở bên môi, khựng lại.

Một thoáng sau, anh hơi cúi đầu nhìn sang cô.

Minh Tự uống một ly rượu xoa dịu tâm tình.

Họ kết hôn

đã hơn ba tháng, nhưng với họ mà nói, quan hệ này vẫn không chân thật tí nào. Hai người đều không để ý lắm, càng không tự vấn sau này rồi sẽ ra sao.

Lời nói của Kha Lễ Kiệt làm Minh Tự nhận ra một điều. Trừ khi có chuyện gì bất thường xảy ra, nếu không cô và Lương Hiện sẽ luôn gắn với nhau trong quãng đời còn lại.

Có lẽ cũng sẽ không có… không có con của mỗi người.

Nhưng giả thiết cùng anh sinh con lại quá đáng sợ, Minh Tự vừa nghĩ đến đã vội bắt mình quên đi.

Cô tiếp tục uống rượu xoa dịu tâm hồn xao động.

Lương Hiện buông ly pha lê trong tay, thu mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Minh Tự cũng đang chìm đắm trong tưởng tượng của bản thân, nhất thời chưa hoàn hồn.

Có lẽ vì hai người đều đang suy nghĩ tận đâu đâu nên để Thành Dục tận dụng được thời cơ.

Anh ta bỗng đứng lên, kéo tay hai người lại, ấn vào nhau rồi nói: “Bố Nguyên Đán, mẹ Ty Ty, hai đứa nhỏ bình thường ở với nhau, khó tránh khỏi gây gổ. Chúng ta làm người lớn cũng không hẹp hòi thế được, nào nào, nắm tay làm bạn tốt, không được giận nhé!”

Nhất thời Minh Tự và Lương Hiện đều chưa phản ứng lại, đến khi cảm giác được độ ấm xa lạ mới không hẹn mà cùng cúi đầu, ánh mắt dừng ở bàn tay đang nắm lấy nhau.

“…”

Ngay sau đó, Thành Dục “được” ăn một trận đánh như ý nguyện.

Chủ yếu là Lương Hiện ra tay, Minh Tự cũng ở bên cầm gối đánh vài cái như trợ uy.

“Em chỉ đùa có tý, đến mức nào sao! Hơn nữa, bình thường hai người tranh cãi ồn ào kinh khủng mà sao đánh người lại ăn ý thế!” Thành Dục ôm đầu hét lên: “Lại còn hai đánh một nữa chứ, không công bằng!”

Minh Tự cười lạnh đáp: “Em thấy công bằng cực.”

Thành Dục muốn bò dậy nói lý lại bị Lương Hiện kìm lại. Rõ ràng anh là kiểu người thường đi tập gym, đang mặc áo thun trắng cũng thấy được cơ bắp nơi tay, kềm Thành Dục lại không cố sức tí nào.

Dưới sự đàn áp của anh, Thành Dục chỉ có thể lăn lộn như gà con.

Minh Tự thừa cơ đánh thêm mấy cái.

Kha Lễ Kiệt đã sớm ôm bụng cười đến ngã lên sô pha, đến Dụ Xuyên còn cười sặc sụa, anh ta hít một hơi sâu rồi buồn cười lắc đầu nói: “Tôi thấy ba người các cậu còn như con nít ấy.”

“Là anh ấy chọc bọn em trước ấy chứ!” Minh Tự lại đưa tay đánh Thành Dục.

Cô vừa nói xong câu đó, không khí chợt yên tĩnh.

Thành Dục khựng lại, không rảnh kêu đau oai oái nữa. Anh ta cảm thấy lời nói của Minh Tự sai sai thế nào, nhưng sai ở đâu lại không tài nào nghĩ ra được.

Vì thế, anh ta chỉ có thể giữ nguyên vẻ mặt “suy tư”.

Đến Lương Hiện cũng thả lỏng tay, nhìn cô.

“Sao vậy, em nói gì sai à?” Thực ra Minh Tự đã nhận ra không khí quái dị là do đâu, nhưng cô không thừa nhận, ra vẻ bình tĩnh ném gối đi.

“Bọn em, bọn em?” Thành Dục đã thoát khỏi kìm kẹp của Lương Hiện, nhưng anh ta đã hoàn toàn quên chuyện bò dậy, chỉ biết lặp lại như cái máy, bỗng nghĩ ra: “Anh thấy quan hệ hai người gần đây tốt hơn nhiều rồi đấy nhé. Hôm trước lén gọi điện còn chưa nói, lúc nãy lại ăn ý như vậy. Cho anh một đòn… vợ chồng cùng đánh?”

Minh Tự: “…”

Muốn đánh thêm trận nữa.

Lương Hiện liếc mắt nhìn anh ta, cười lạnh: “Tao còn có thể cho mày một trận đánh đơn nữa kìa.”

Thành Dục: “Không được, không được.”

Nói đoạn, anh ta vội bò ra thật xa.

Vì câu uy hiếp này của Lương Hiện mà Thành Dục không dám hé miệng bốc phét nữa. Thật ra anh ta cũng không nghĩ giữa Minh Tự và Lương Hiện có gì, chỉ là chọc chơi thôi.

Mọi người lại nói đến khoảng thời gian đi chơi CS người thật.

“Người bạn kia của tao là quân nhân xuất ngũ. Câu lạc bộ mở sâu trong núi, chơi cực vui, cực chân thật.” Nói đến ăn nhậu chơi bời, Thành Dục thành thạo nhất. “Dụ Xuyên, đặc biệt là đứa suốt ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm như mày đó. Mày cũng phải rèn luyện thân thể tý đi, coi chừng bị loãng xương.”

“Thôi đi, người ta còn thường xuyên đi gym với anh Hiện.” Kha Lễ Kiệt nói: “Mày đó, đừng để mới vào đã toi nhé.”

“Cóc thèm sợ, anh Hiện sẽ dẫn tao theo, như lúc chơi game í.” Thành Dục rất tự tin, quay đầu hỏi: “Đúng không ba ba yêu quý?”

Đương nhiên, Lương Hiện không định nhận đứa con trai này, anh đáp lại rất tuyệt tình: “Không dẫn nam theo. Mày chuyển giới thì tao còn suy xét.”

Thành Dục sửng sốt, sợ hãi hỏi lại: “… Giương, giương đao tự cung á?”

Kha Lễ Kiệt cười phá lên.

Minh Tự cũng cười ngất, Thành Dục đúng là đồ dở hơi. Cười xong, cô vuốt nhẹ mái tóc dài rối tung, xoay người lấy rượu.

Ánh mắt lơ đãng nhìn sang nơi nào đó, tay kinh ngạc run lên, suýt ngã ra khỏi sô pha.

Cách đó khoảng bảy tám mét, Nguyên Đán đang lắc lư đi đến đây, mỏ còn ngậm một quyển sổ nhỏ màu đỏ…

Đó là… giấy đăng ký kết hôn của cô và Lương Hiện!

HẾT CHƯƠNG 15


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện