Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 40


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 40

Edit: FiAhn

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Trong khoảnh khắc ngã xuống ấy, Minh Tự thấy đầu óc trống rỗng, chỉ thoáng thấy ánh đèn lướt qua là ánh mắt đã tối sầm.

Bởi vì ngạc nhiên, cô mất một lúc mới nhận ra tư thế của hai người lúc này xấu hổ cỡ nào.

Ghế sô pha phòng khách được làm thủ công ở Italy, đệm rất rộng, chỗ tựa lưng lại thấp, có chút gần giống với giường.

Lúc cô ngã xuống, Lương Hiện ngửa ra sau, theo bản năng duỗi tay đỡ cô, không đứng vững nên kéo lệch hướng, hai người ngã trên đệm mềm mại.

Minh Tự tóc dài rối tung xoã ra, cả người gần như nằm trên người Lương Hiện, cằm vừa vặn dựa vào vai anh, hơi nhấc đầu là có thể đụng vào cằm anh, trong không khí còn thoang thoảng mùi rượu.

Thân thể hai người dán chặt, chưa bao giờ gần nhau đến vậy.

Càng gay go chính là tay cô.

Vừa vặn ấn ở bụng anh. 

Cách áo sơ mi, cô mơ hồ cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của anh. 

Nhận thấy được điểm này, ngón tay cô tự động nhúc nhích.

“Sờ đủ chưa?” Giọng nói khàn khàn của Lương Hiện vang lên ở bên tai, nghe như đang khắc chế điều gì.

Minh Tự bị lời nói của làm kinh ngạc, lập tức phục hồi tinh thần: “Ai sờ anh!”

Cô muốn phân rõ giới hạn, lập tức chống tay muốn thoát ra, lại quên mất mình còn đang nằm trên người anh. Lúc tay cô đặt xuống, hướng ngay đến nơi đó!

Trong nháy mắt, tất cả đều giống như pha quay chậm.

Minh Tự trơ mắt nhìn tay mình đặt lên khu vực nào đó, căn bản không kịp điều chỉnh, máu trong người dâng lên, đầu như muốn nổ tung.

Ngay lúc lòng bàn tay cô chạm vào dây lưng, tay bị người dùng sức cầm lên, cả người không chịu khống chế lần thứ hai ngã xuống, ngã trở về vòng ôm mới rời đi một giây trước.

“…”

Dù sao… May mà không sờ đến. 

Minh Tự sống sót sau tai nạn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, sau đó loạng choạng đứng dậy. 

Khoảng cách gần trong gang tấc, mỗi một động tác nhỏ của cô đều bị phóng đại, thân thể Lương Hiện lập tức căng thẳng.

Anh chịu đựng mà nhắm mắt, yết hầu chuyển động: “ … Minh Tự.”

Anh không giống như có chuyện muốn nói, càng giống như một tiếng quát bảo ngừng, Minh Tự ngẩn ra, đại khái cũng nhận ra điều gì, mặt đỏ bừng.

Lúc bấy giờ, Thạch Thái đang bưng bát canh giải rượu ra phòng khách. Thấy hai người đang cố tách nhau ra trên sô pha, anh ta hít sâu.

Tuy nhiên lúc nào anh ta cũng làm vẻ mặt trơ như gỗ, mặc dù nội tâm trời long đất lở nhưng nhìn từ biểu cảm gương mặt thì chẳng thể nhận ra.

Hơn nữa, vẻ thức thời hiếm có của anh ta đã biến mất chẳng thấy tăm hơi. Thạch Thái vô cảm dừng chân, đặt canh giải rượu lên bàn.

“Tiên sinh, canh giải rượu của anh đây.” Anh ta khuôn phép nói xong, thấy Minh Tự mặt đỏ bừng ôm gối ngồi bên ghế đơn còn quan tâm hỏi: “Minh tiểu thư cũng say sao, có cần canh giải rượu không?”

Minh đại tiểu thư ngước mắt liếc anh ta một cái, đôi mắt lạnh băng, biểu hiện rõ một câu.

Không cần, cút.


Không khí phòng khách vừa xấu hổ vừa yên tĩnh. 

Minh Tự ngồi ở trên ghế đơn, chân gác lên lên sô pha bên cạnh, cuộn người dựa vào lưng ghế, váy ngủ che khuất mắt cá chân. 

Ở chỗ này ngồi năm sáu phút, cô cảm thấy mình đã bình tĩnh trở lại. Những cảm xúc hấp tấp xấu hổ vừa rồi qua đi, chỉ còn lại hoang mang.

Thật ra, theo tính tình của đại tiểu thư cô đây, gặp phải chuyện thế này phản ứng đầu tiên vốn phải là mắng Lương Hiện xối xả, bắt anh phải xin lỗi. Thế mà ban nãy, cô lại như một cô gái nhỏ ngây thơ không cẩn thận ngã vào vòng tay của người ta, lại còn thấy chột dạ vì mình lờ sàm sỡ anh.

Tim đập đặc biệt nhanh, thậm chí còn chút ngại ngùng không thể hiện ra. Phải đến lúc này yên tĩnh nhớ lại, cô mới tìm ra chút manh mối.

Nhất định là hít phải không khí mang rượu nên say mất rồi.

Minh Tự dùng sức vỗ vỗ mặt mình.

Không được suy nghĩ tiếp nữa!

Bên này Minh Tự lâm vào rối rắm, tình huống Lương Hiện cũng không tốt hơn tí nào. 

Trong không khí gần như còn lưu lại hương thơm sữa tắm của cô, thoang thoảng bay đến. Cô mặc áo ngủ bằng vải dệt tơ tằm cực kỳ mềm mại, thế cho nên hiện tại anh có thể nhớ lại cảm giác lành lạnh kia.

Vài cảnh tượng lặp đi lặp lại trong trí nhớ, rồi hợp lại với nhau.

Lần Minh Tự say rượu đó, cô như sợ anh chạy đi mất, một tay ôm cổ anh, một tay khác sờ yết hầu anh, híp mắt, hơi thở thoảng qua. Lần cô sáng sớm lén lút vào phòng anh, ánh sáng nhạt nhoà, anh chỉ nhớ rõ da thịt cô trắng nõn, cánh môi hồng. 

Thậm chí, lúc cô mặc lễ phục dạ hội đứng ở xa dưới ánh đèn, cùng người ta cười nói, anh chỉ nhìn cô thôi môi cũng đã vô thức công lên

Thế cho nên, buổi sáng hôm đó có một suy nghĩ nảy ra trong đầu anh.

Muốn mỗi ngày được nhìn thấy cô nhiều hơn một chút.

“Anh, anh đang nghĩ gì đấy.” Minh Tự liếc nhìn Lương Hiện bất động hồi lâu, nhịn không được mở miệng: “Vừa rồi nếu không phải anh vô duyên vô cớ kéo tôi, tôi cũng sẽ không té ngã.”

Lương Hiện “Ừ.” một tiếng. 

Thật ra anh cũng không uống say, phần lớn là buồn ngủ, nhất thời không khống chế được lực tay. Trải qua sự tình vừa rồi, anh đã tỉnh hẳn.

“Ai bảo anh tự nhiên nói linh ta linh tinh.” Minh Tự điều chỉnh tư thế, thuận thế nghiêng đầu ngửi cổ áo mình, ghét bỏ nói: “Toàn là mùi rượu, hôi muốn chết.”

Cô đang không vui, thế nên mới soi mói bắt lỗi anh.

Đây là cách ở chung thông thường của hai người, chỉ là lúc này Lương Hiện không có hứng thú trêu cô, chỉ nhỏ giọng nói: “Lần sau không uống nữa. Tôi đi thay đồ khác đây.”

Minh Tự lại nằm bất động trên sô pha. 

Lương Hiện không biết nói gì nữa. Anh bèn dựa vào sô pha, thì thầm: “Minh Tự, em có phải có chuyện muốn nói hay không?”

Minh Tự cũng không biết chính mình vì sao lại làm vậy, trên lý trí cô biết mình nên nhanh chóng về phòng, nhưng mà vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích.

Hơn nữa, những gì Lâm Hề Gia nói buổi sáng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, không biết khi nào cô lại nhớ kĩ mùi bạch đàn, đột nhiên tim đập nhanh hơn, còn đỏ bừng mặt. Cô nhớ đến khi mình nằm trong vòng tay anh, đương lúc tức giận cũng không che giấu được vẻ e lệ. Thậm chí lúc này, cô vẫn có chút bực bội vô cớ…

Tất cả đều như nói với cô. 

Cô có hảo cảm với anh, mà anh thì không.


Minh Tự tức giận trở về phòng mình, nện bước cực kì nhanh. 

Lương Hiện vẫn ngồi tại chỗ, chờ bóng cô biến mất ở cuối cầu thang, mới cụp mắt. 

Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, người cúi xuống giống như đang tự vấn. 

Thạch Thái ở bên cạnh xem, không hiểu gì cả. 

Cũng may, không phải chỉ mình anh ta không hiểu.

“Thạch Thái,” Lương Hiện ngồi dậy, dựa lại vào sopha: “Giúp tôi hỏi quản gia một chút xem ban ngày cô ấy có gặp chuyện gì không vui à, có phải Minh gia hoặc Sầm gia có người tới hay không.”

Tuy rằng anh có phái vệ sĩ đi theo Minh Tự, nhưng vệ sĩ đó chủ yếu phụ trách bảo vệ an toàn của cô, không cần báo

cáo hành tung với anh. Minh Tự không thích cảm giác bị người theo dõi, ý định của anh cũng không phải là theo dõi cô. 

Quản gia trong nhà đã trả lời.

Vài phút sau, Thạch Thái quay lại đáp: “Không có.”

“Hôm nay Lâm tiểu thư đến nhà, hai người nói chuyện phiếm ở phòng làm việc, còn cùng nhau thảo luận cách nướng bánh quy. Sau đó đi ra ngoài dạo phố, chạng vạng trở về, Minh Tiểu thư vẫn cười tủm tỉm.”

Lương Hiện “Ừ” một tiếng. 

Không phải chạng vạng. Thật ra lúc anh trở về, tâm tình Minh Tự thoạt nhìn vẫn khá. 

Cô đứng trên, trong mắt như chứa cả sao trời, rất đẹp.


“Chẳng có gì ghê gớm cả.”

Minh Tự ôm gối lăn qua lộn lại trên giường, trằn trọc mãi vẫn không chút buồn ngủ, cuối cùng bò dậy lầm bầm lầu bầu: “Là do mình dễ mềm lòng mà thôi.”

Cho nên mới càng nhìn càng thấy Lương Hiện thuận mắt. 

Tuy nói như vậy, nhưng lòng cô vẫn rối như tơ vò.

Một bên là Lương Hiện, một bên là cô. Ở giữa là đường “tình cảm”, ban đầu lắc lư ở số không, giờ phút này rõ ràng nghiêng về phía cô.

Tại sao? 

Tạo sao lại là cô trước?

Nhiều lần tự an ủi mình đều không được, Minh Tự thật sự tức giận, cực kì tức giận.

Cô sờ điện thoại di động tuỳ tay ném trên giường, mở giao diện WeChat, chuẩn bị tìm Lâm Hề Gia nói chuyện.

Kết quả, màn hình vừa hiện ra, liền nhận được tin tức mới.

Đến từ “Anh đẹp trai nuôi Tiên nữ.”

Biệt danh này là do hai người giỡn chơi, sửa cho nhau lúc đi xem phim.

Lúc ấy nghĩ gì cô không rõ lắm, nhưng lúc này nhìn lại, hình như tình cảm của cô với Lương Hiện, đã sớm có manh mối.

… Sao càng nhìn càng không vừa mắt ấy nhỉ.

Minh Tự mở di động, vốn định mặc kệ anh, cuối cùng vẫn nhấn vào xem.

“Làm sao vậy?”

Cũng còn biết hỏi han cơ đấy, Minh Tự thoải mái hơn một tí.

Nhưng khi cô đọc lại ba chữ này một lần nữa, lại sinh ra nỗibất mãn khác.

Làm sao vậy?

Một câu khô khốc, anh không biết thêm một chữ ‘nhỉ’ hoặc dùng icon đáng yêu sao. 

Vì thế, cô không thèm để ý tới anh.

Tiếp tục ôm gối ngã trên giường.

Ty Ty nhảy lên, nằm bên người cô.

Chú mèo Ragdoll này là một món quà sinh nhật người khác tặng cho Minh Tự. Sau đó cô lại đi du học nên nuôi chẳng được bao lâu, ấy vậy mà nó vẫn quấn quýt cô ra phết.

Mỗi lần cô có việc phiền lòng, nó đều sẽ lặng lẽ chạy tới, dịu dàng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh, yên lặng an ủi.

Minh Tự sờ đầu mèo, chống cằm tức giận nói: “Nhắn tin WeChat làm gì, mèo còn thông minh hơn anh.” 

Nghĩ đoạn, cô tức giận mở WeChat, đổi biệt danh của Lương Hiện thành “Tóc mì tôm”.

Mời vừa ấn chữ ‘Xác nhận’, cô chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. 

Minh Tự hoảng sợ, đứng lên lắng nghe.

Tiếng gõ cửa ngừng vài giây, rồi lại vang lên ba lần.

Cô nhảy xuống giường, sửa lại đầu tóc rối loạn, lại vuốt làn váy, lúc này mới một bình tĩnh lại. Cô thong dong bước đến, cố tình đợi một lúc rồi mới hé cửa. 

“Làm sao?” Một đôi mắt xinh đẹp lộ ra từ sau khe cửa, giống như chú mèo đang cảnh giác. 

Lương Hiện thoáng nhìn qua ánh đèn sau lưng cô: “Còn chưa ngủ à?”

“Sắp ngủ rồi.” Minh Tự nói xong muốn đóng cửa, trên tay dùng sức, cửa lại không đóng. Cô cúi đầu nhìn mới thấy Lương Hiện đã dùng chân giữ cửa từ khi nào. Cô tức giận nói: “Anh buông ra, tôi muốn đi ngủ.”

“Em tức giận cái gì?”

“…”

Làm gì có cô gái nào đã tức giận còn nói lý với anh, huống chi Minh Tự tuyệt đối sẽ không nói nguyên nhân tức giận cho anh biết.

“Không giận, chỉ là quá mệt mỏi, anh không phải cũng mệt sao? Nhanh trở về ngủ đi…”

Cô có lệ rõ ràng đến vậy, nói liên tù tì, đến gần cuối bỗng nhiên bị anh cắt lời.

“Trông em không vui chút nào,” một tay Lương Hiện chống khung cửa, hơi cúi người xuống, giọng nhẹ nhàng: “Tôi làm sao mà ngủ được.”

Giọng anh trầm, đặc biệt là lúc này, trong mắt chỉ có vẻ dịu dàng quan tâm không nói nên lời.

Minh Tự bĩu môi: “Lương Hiện…”

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, lúc này hẳn là nên thử một câu thăm dò, nhưng đầu cô lại đang trống rỗng.

Dù cô không mở miệng, Lương Hiện vẫn đáp lại. 

Anh dừng một lát, nhìn cô hơi ngẩng đầu, bộ dạng ngoan ngoãn dịu dàng, anh vẫn không nhịn được đưa tay sờ tóc cô: “Có chuyện gì đều có thể nói với tôi, bất luận là ai khiến em không vui, tôi đều đứng bên em…”

“Anh đối với ai cũng tốt như vậy à?” Minh Tự nhìn anh, ngón tay không tự giác siết chặt.

“Em là người duy nhất.”

HẾT CHƯƠNG 40

P/s: Bọn mình sẽ đặt pass từ chương sau nhé.

Pass chương 41-50: ngày tháng sinh nhật chị Lynn + CMSNChiLynn

Lưu ý: Ngày sinh nhật gồm bốn chữ số, không có dấu ở giữa ngày và tháng. Pass không bao gồm dấu cộng.

Pass cực kỳ dễ rồi nên mọi người hãy chung ta không share pass giúp nhà mình với nhé, vì bộ này chúng mình dành cả tâm huyết mấy tháng để tặng chị thân yêu nhà mình. Nếu thấy bị leak chúng mình cũng xin phép pass kín luôn á.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện