Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 39


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 39

Edit: FiAhn

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

“Hồn bay đâu mất rồi?” Lâm Hề Gia duỗi tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Hai người ở nhà không giao lưu tí nào á, thế cho nên nói một câu cũng khó như vậy?”

Cũng không trách được cô ấy có hiểu lầm sâu sắc về Minh Tự và Lương Hiện, thời điểm lúc hai người còn đi học chính là một đôi oan gia có tiếng.

Lúc cấp ba Lương Hiện chính là đại thiếu gia lười nhác tự phụ, tuy rằng thành tích tốt, nhưng thái độ không quy củ, điển hình không phải học sinh tốt.

Từ góc độ nào đó mà nói, còn khó giải quyết hơn “Học sinh dốt” truyền thống.

Mà Minh Tự từ lớp 11 đã được chọn làm Chủ tịch Hội học sinh, từ đó mâu thuẫn của hai người ngày càng căng thẳng.

Có một khoảng thời gian không biết làm sao, Minh Tự mỗi ngày đều tóm được Lương Hiện. 

Vì thế Lâm Hề Gia mỗi ngày đi học đều có thể thấy Lương đại thiếu gia ở cổng trường khai báo họ tên.

Cô và Minh Tự viết xong, tò mò nhìn cột kiểm điểm tác phong kỷ luật, những dòng chữ “Lớp 11-18, Lương Hiện” đều tăm tắp.

Đại thiếu gia không để ý lắm, thuần thục ghi tên mình xong ném bút xuống, lười nhác ngước mắt: “Được chưa?”

Minh Tự tiếp nhận quyển sổ, cũng không thèm nhìn mà hất tay: “Nhớ  kỹ, về sau ra vào cổng trường phải mặc đồng phục, không có lần sau.”

Đại thiếu gia một tay đút túi quần, không chút để ý: “Biết rồi.”

… Ngày hôm sau, Lâm Hề Gia lại thấy Lương Hiện bị Minh Tự tóm được ở trước cổng trường viết tên. 

Nhìn từ bên ngoài hai người rất đẹp đôi, mặc đồng phục màu xanh trắng được chọn là đồng phục đẹp nhất của toàn thành phố, chợt liếc mắt nhìn một cái, giống như minh tinh quay phim thanh xuân vườn trường.

Thế cho nên Lâm Hề Gia mặc sức tưởng tượng phong phú, cực kì khẳng định cho rằng hai người thế nào về sau cũng phát ra tia lửa điện, tình bạn hóa tình yêu.

Đương nhiên hiện thực cũng rất tàn nhẫn, không đi theo kịch bản người người yêu thích.

Mấy năm sau, đến nay con thuyền này lại vững chắc lên.

“Cậu nói bậy, mình không trẻ con như vậy.” Nghe chiến tích Lâm Hề Gia nhớ lại, Minh Tự kiên quyết không chịu thừa nhận: “Do anh ta một mình hành xử khác người được chưa, trường trung học các bạn học sinh khác đều ngoan đấy thôi, mỗi ngày đều mặc đồng phục, mình muốn bắt cũng không bắt được.”

Thật ra Lâm Hề Gia vừa nói như vậy, Minh Tự đã hơi nhớ lại kết quả những bài thử tính cách mình từng làm.

Cô rất xem trọng hình tượng, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận mình đã lấy việc công báo thù việc tư.

“Đúng đúng đúng.” Lâm Hề Gia vuốt mèo, đáp cho có: “Cậu quang minh lỗi lạc, là Lương Hiện có quá nhiều vấn đề! Nên bắt.”

Minh Tự không quá vừa lòng với ngữ khí của cô ấy, nghiêng đầu qua liếc mắt một cái, không tiếng động chất vấn. Lâm Hề Gia giơ mèo Ragdoll lên trước mặt mình, tránh đi ánh mắt giết người này, chột dạ nói: “Anh ta là sếp của mình.”

Sếp thì làm sao?

Đây là lý do cậu thông đồng với địch phản quốc?

Minh Tự không chút suy nghĩ, tức giận nói: “Mình còn là vợ của sếp cậu cơ.”

Lâm Hề Gia có chút không phản ứng kịp, lúc lâu sau mới kêu một tiếng, sau đó suy tư nhìn cô. 

“Mình nói có gì sai à?” Minh Tự cũng phản ứng lại mình đang nói gì, nhưng đối với vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Hề Gia, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, đứng dậy nói mấy câu: “Đây là sự thật khách quan.”

Minh Tự lại một lần nữa trở lại mấy tính bên cửa sổ ngồi xuống, tự click mở một folder, ra vẻ mình phải làm việc.

Lâm Hề Gia thả mèo ra, để nó thong thả bước ra cửa, còn cô chắp tay sau lưng vòng đến sau lưng Minh Tự.

“Tự Tự, cậu không cảm thấy hành vì vừa rồi của cậu có vẻ như đã chấp nhận rồi sao?”

Minh Tự kéo con chuột, sửa sang lại tác phẩm thiết kế của mình, cô không thèm ngẩng đầu mà nói luôn: “Cậu muốn nói gì?”

“Thật ra Lương Hiện vẫn luôn được nhiều con gái thích, đúng không?” Lầm Hề Gia không trực tiếp vào đề, ngược lại nói đông nói tây: “Cái khác không nói, mỗi lần anh ta bị cậu tóm lại viết tên ở cổng trường, tốc độ học sinh nữ vào trường cũng chậm hơn một chút, hận không thể dính ở đó luôn. Còn có trước kia mấy người liều mạng theo đuổi anh ta, có người nào không phải hoa khôi của lớp, của trường đâu? Người theo đuổi ở thế từ cửa phía đông kéo dài đến khu dạy học, người ta lại không quan tâm, chỉ thích Lương Hiện.”

Cô đang nghe Lâm Hề Gia thổi phồng Lương Hiện sao?

Minh Tự đặt con chuột xuống, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Lâm Hề Gia liến thoắng: “Cho nên mình cảm thấy cậu ở cùng với Lương Hiện có hơi nguy hiểm. Gần đây, lúc ở cùng anh ta, cậu có bao giờ thấy tim đập thình thịch không?”

Minh Tự không kịp nghĩ kỹ xem khi ở bên Lương Hiện mình có thấy tim đập thình thịch hay không.

Nhưng khi Lâm Hề Gia vừa dứt lời, cô thấy mình hẫng lại, ngón tay cũng tê dại.


“Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn.” Trong tổng bộ Kinh Hoằng, giám đốc Trịnh tuổi ngoài 50 ngồi ở bên sườn bàn làm việc, liếc nhìn nam nhân đối diện, mở miệng đầu tiên: “Tôi cho rằng vị trí người thừa kế phải vững vàng. Quá nóng lòng khoe khoang, thường dẫn đến chuyện xấu.”

Lương Tiến Vũ dựa lưng vào ghế, bàn tay đan vào nhau, không lên tiếng. 

Thấy thế, Giám đốc Trịnh lại thở dài: “Tiến Vũ, chú cũng coi như nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, chúng ta có gì đóng cửa lại nói chuyện trong nhà. Đối với Kinh Hoằng mà nói, có thể mang lại lợi ích kếch xù mời là điều mà các vị cổ đông chờ đợi, cậu ta chỉ là thiếu gia nhảy vào, lấy gì để thu phục mọi người?”

Vị Giám đốc Trịnh này cũng là lão cáo già, ngày thường không lộ tài năng, lại làm không ít việc đi ngược lại với ý muốn của Lương Trị Hoành.

Dưới sự che chở của Lương Tiến Vũ, ông ta mới may mắn thoát khỏi chỉnh đốn, hiện giờ hai người đã chắc chắn bị trói lại trên một cái thuyền.

Cho nên vừa nghe tin tức mới nhất rằng Lương Hiện chuẩn bị về tổng bộ Kinh Hoằng, Giám đốc Trịnh liền vào văn phòng Lương Tiến Vũ thương lượng kế sách.

Ông đã không thể rút lui, đành phải không ngừng khuyến khích vị phó tổng có xu hướng suy tàn này: “Cháu thì khác. Những năm gần đây, cống hiến của cháu đối với Kinh Hoằng rõ như ban ngày, chưa chắc đã không có phần thắng.”

Câu này Giám đốc Trịnh nói cực chân thành tha thiết, nhưng thái dương đã rịn mồ hôi. Lương Tiến Vũ rốt cuộc không phải trẻ con, ông cũng không trông cậy vào việc vẽ một chiếc bánh lớn là có thể lừa gạt người ta.

Nhưng dù ít dù nhiều, ông hy vọng Lương Tiến Vũ có thể xác định mục tiêu cuộc sống, thiêu đốt chút ý chí chiến đấu còn lại để tranh quyền đoạt thế.

Anh ta có thể phấn chấn, hai người mới có hy vọng kéo dài hơi tàn. Bằng không, chẳng lẽ lại ngồi ở chỗ này, chờ Lương Hiện một đao chém bọn họ sao?

“Sắp đến đại hội cổ đông…”

Giám đốc Trịnh đang nhỏ giọng nói, Lương Tiến Vũ ngẩng đầu gọi ông: “Chú Trịnh.”

Giám đốc Trịnh sửng sốt: “Hả.”

“Đừng uổng phí sức lực, Lương Hiện không phải vật trong ao.” Lương Tiến Vũ dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn ra cửa sổ sát đất: “Công ty điện ảnh Kinh Hoằng chính là thí nghiệm đầu tiên của anh ta, hiện giờ chẳng qua đến phiên Kinh Hoằng mà thôi.”

Thật ra cũng không thể trách Lương Tiến Vũ suy sút. Đổi lại bất luận kẻ nào, trong thời gian ngắn biết việc mình lén lút chuyển một phần tài sản đi bị đối thủ biết được, còn trở thành nhược điểm chí mạng, hơn nữa không biết dùng cách gì mà lại cắt đứt mối liên hệ của anh ta với các tập đoàn khác được, khiến những quản lý cấp cao vốn đang vui vẻ chuyện trò lại giả ngu giả dại tập thể… Không trực tiếp nhảy lầu đã tốt lắm rồi.

Tiệc đính hôn hôm đó, anh ta còn cảm thấy nếu kết hợp với ngoại lực, cướp Kinh Hoằng từ trong tay Lương Hiện chưa chắc không có phần thắng.

Hiện giờ nghĩ lại ý tưởng kia, chỉ cảm thấy như đã qua mấy đời.

Giám đốc Trịnh há miệng thở dốc: “Việc này…”

Lương Tiến Vũ nhắm nghiền mắt: “Chú Trịnh, chú nói chúng ta là người trong nhà, vậy cháu cũng xin nói thẳng.”

“Lương Trị Hoàng sẽ không đem Kinh Hoằng giao cho cháu, ở trong mắt ông ta, để cháu làm phó tổng đã là tận tình tận nghĩa.” Đã từng mang cảm giác mong đợi, tự mình nói toạc ra, Lương Tiến Vũ cũng không biết đây là cảm xúc gì.

Anh ta dừng lại, không muốn đi tiếp: “Cho nên, cháu phải rời khỏi Kinh Hoằng, tiện đường đưa cho Hoa Thịnh một phần đại lễ. Cháu hi vọng chú vẫn đứng bên cháu như cũ.”

Ở Bình Thành, Kinh Hoằng,

Minh Thị và Hoa Thịnh ba tập đoàn có thể nói là thế chân vạc. Trước đây, miếng đất cạnh biển kia là miếng mồi ngon, động một tí là tổn thất lên đến chục tỉ. Không một nhà nào có thể một mình nuốt trọn, thế nên mới có chuyện hai nhà liên hôn.

Hiện giờ tiệc đính hôn đã xong, hạng mục Tân Hải cũng đẩy mạnh, Lương Tiến Vũ thân là phó tổng, trực tiếp nhận hạng mục trọng điểm này.

Anh nói phần đại lễ là cái gì, không cần nói cũng biết.

“Tiến Vũ!” Giám đốc Trịnh không ngờ anh ta lại tính toán cái này, đột nhiên đứng lên: “Kinh Hoằng không chỉ là một tập đoàn, còn là tâm huyết của ba cháu!”

Giám đốc Trịnh không thể tin tưởng, thậm chí còn có phải nén giận, xoá bỏ cảm giác tội lỗi còn lại trong lòng Lương Tiến Vũ.

“Nếu theo quan niệm của ông ấy.” Anh ta không còn gì để nói: “Ba cháu và cháu không có quan hệ gì.”


“Tổng giám đốc Lương.”  Trong văn phòng phó tổng giám đốc, một người đàn ông mặc tây trang đi giày da được trợ lý dẫn đường cất bước đi qua bình phong, anh gọi người đàn ông trẻ tuổi sau bàn làm việc một tiếng, rồi đứng tại chỗ, đợi đến khi trợ lý ở bên cạnh nhận được tín hiệu tự động lùi ra, mới thấp giọng mở miệng: “Báo cáo đánh giá thiệt hại và lợi nhuận mà anh muốn đã xong.”

Lương Hiện ‘Ừ’ một tiếng: “Bao nhiêu?”

Người đàn ông đưa ra một tập tài liệu: “1 tỷ 300 triệu.”

Đây vẫn là chuẩn bị trước khi biết được Lương Tiến Vũ tính toán động tay động chân, dùng khả năng cao nhất để tính toán ra con số có thể tránh được tổn thất, nếu không hề chuẩn bị, có thể trực tiếp dẫn đến việc cho hạng mục Tân Hải tạm thời hoãn lại, tổn thấy có thể nói là vô cùng lớn. 

Đây là con số tổn thất trong tình huống đã biết trước Lương Tiến Vũ định động tay động chân, và đã chuẩn bị mọi chuyện để tránh tổn thất. Nếu bị đánh úp, có khi hạng mục ở Tân Hải sẽ phải tạm hoãn, tổn thất không thể đong đếm.

“Không tệ.” Lương Hiện thoạt nhìn tâm tình khá tốt, nửa đùa nửa thật nói: “Bí mật thương nghiệp trị giá 1 tỷ 300 triệu đã đủ để đưa hắn vào tù.”

“Việc này…” Hào môn tranh đấu quả nhiên khủng khiếp, hễ gì lại đưa người khác vào tù. Người đàn ông này bỗng không biết phải mở miệng thế nào, cân nhắc mãi vẫn phải nói thẳng ra: “Tổng giám đốc Lương, anh mới được điều về tổng bộ, hạng mục Tân Hải lại xảy ra chuyện lớn như vậy, Chủ tịch Lương và các các cổ đông khác…”

Anh ta không nói hết lời nhưng ý tứ rất rõ ràng, Lương Hiện khẽ hất cằm, ý bảo anh ta tiếp tục.

Vì thế người đàn ông tận chức tận trách nhắc nhở: “Còn có lỗ hổng tài chính 1 tỷ 300 triệu, nếu sau này xảy ra chuyện không kịp thời bổ sung, cuối cùng vết nhơ này sẽ tính lên đầu anh.”

“Việc anh nói tôi cũng biết, lỗ hổng tài chính không tính là gì.” Lương Hiện dựa vào lưng ghế: “Chỉ là hiện tại động thủ, có chút hấp tấp.”

Thần sắc anh tự nhiên, không chút nào nhìn ra hai chữ ‘Hấp tấp.’

“Vậy sáng nay anh cần gì phải tiết lộ chân tướng cho Lương Tiến Vũ, buộc anh ta chó cùng rứt giậu?”

Lương Hiện thay đổi tư thế, không biết nghĩ tới cái gì mà thất thần một lát, rồi sau đó đưa ra một đáp án không thể phù hợp với phong cách của anh hơn: “Muốn nhanh chóng trả thù.”

Trả thù cho Tiểu Khổng Tước trong nhà.


Minh Tự không nghĩ ban ngày vừa nói với Lâm Hề Gia, buổi tối vị bạn cùng phòng thần long thấy đầu không thấy đuôi đã trở về nhà. 

Cô lúc đấy vừa mới sửa sang xong tác phẩm, chuẩn bị gửi lại. Đang duỗi eo, ôm mèo xuống tầng, cô nghe thấy tiếng mở cửa. 

Vì thế, cô nghiêng người nhìn xuống.

Người đàn ông mặc một thân tây trang màu xám nhạt đứng ở huyền quan, ánh đèn dìu dịu từ đỉnh đầu chiếu xuống, làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn ung dung. 

Minh Tự thấy anh chớp mắt một cái, ánh đèn chiếu ở trước mắt, giống như xuyên qua đường hầm thời gian. Hình ảnh của anh thời niên thiếu khớp vào bóng dáng người đàn ông nơi khung cửa.

Tuy rằng mặc một thân tây trang, cả người tỏa ra khí chất lãnh đạm tinh anh, nhưng giữa mày vẫn như cũ không thể thiếu được vẻ thiếu niên kiêu ngạo, phong lưu. 

Im lặng một lát, Minh Tự mở miệng nói được một câu: “Anh sao lại về thế?”

Lương Hiện nhướng mày cười cười: “Không chào đón tôi à?”

“…” Minh Tự bỗng nhiên không biết phải trả lời như nào, nhẹ buông tay, mèo từ trong tay nhảy xuống, cô cũng đi theo xuống lầu. Đến gần, cô mới ngửi được mùi rượu từ người Lương Hiện, bèn hỏi: “Anh uống rượu à?”

Lương Hiện sải bước đến sô pha “Ừ, có buổi xã giao, em còn chưa ngủ?”

“Vừa định ngủ, thì anh về.” Minh Tự cũng đi qua, ngồi xuống sô pha cô mới kinh ngạc phát hiện, không phải mình nên về phòng à?

Sao lại bày ra bộ dạng muốn nói chuyện cùng anh thế này?

Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng cô vẫn không thể hiểu được vì sao mình không đứng lên. 

Phòng khách rộng rãi được trang trí bằng đồ cổ.

Thạch Thái không biết vào nhà từ lúc nào, yên lặng đi vào phòng bếp nấu canh giải rượu. 

Lương Hiện tối nay uống không ít, cộng thêm tối hôm qua ngủ trên máy bay, có chút buồn ngủ.

Anh dựa vào sô pha chợp mắt một lát, ý thức dần dần nặng nề, một hồi lâu không mở miệng. Ánh đèn mờ từ xa hắt lại đây, vừa lúc phác họa đường cong bên sườn mặt anh.

Minh Tự nhìn nhìn, bỗng nhiên có chút giận: “Uống rượu mệt người, lần sau cũng đừng uống nhiều như vậy, anh cho rằng anh làm bằng sắt à?”

Nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy giọng nói của cô hình như đang khó chịu, Lương Hiện lập tức mở mắt ra, muốn xem là thực hay mơ. Anh nhìn thấy Minh Tự ngồi bên cạnh sô pha, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện lên không vui.

Giống như một cô vợ giận dỗi vì chồng về muộn.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lương Hiện thầm bật cười.

Anh ngồi thẳng lên một chút, giọng nói khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, lại nổi hứng muốn trêu cô: “Em đau lòng à?”

Thấy Minh Tự bộ dạng bị dẫm phải cái đuôi, định bỏ của chạy lấy người, Lương Hiện buồn cười đứng dậy kéo cô: “Nói đùa thôi, cần gì phải vậy? Em qua đây.”

Anh sợ thật sự chọc giận cô, thế nên đứng dậy hơi vội, không khống chế được lực tay. Minh Tự bị anh túm lại, tự giẫm phải chân mình, cả người bị kéo về.

Hai người cứ thế ngã xuống.

HẾT CHƯƠNG 39


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện