Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 8


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 8

Edit: Nhã Ý

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Thành Dục nói xong liền muốn giành lấy điện thoại của Minh Tự. 

Minh Tự lập tức đứng vụt dậy khỏi sô-pha, giơ điện thoại lên, lùi ra sau: “Không bỏ, anh định làm gì nào?”

“Anh có thể làm gì hả?” Thành Dục hùng hổ lặp lại, ra vẻ muốn ra chiêu lớn, một giây tiếp theo, anh ta bỗng che ngực, ngã vật ra một bên: “Tao chẳng làm được gì cả… Tao bị nó chọc tức chết rồi, bọn mày tiếp tục đi.”

Minh Tự: “……”

Vị này diễn sâu quá cơ.

Cô vuốt vuốt tóc, lấy lại vẻ cao quý, lạnh lùng, kiều diễm, đứng đắn thường ngày, ngồi ngay ngắn: “Không chấp nhặt với anh.”

Mấy người xung quanh đối với cảnh tượng này đã chứng kiến mãi rồi, chẳng còn ngạc nhiên gì nữa. Dụ Xuyên còn cùng chạn ly với Lương Hiện, nhàn nhã “tọa sơn quan hổ đấu”.

Thành Dục vùi đầu vào sô-pha, không nói một lời, diễn cảnh trẻ con hờn dỗi.

Diễn được chừng hai phút thì Kha Lễ Kiệt nhìn không nổi nữa: “Được rồi, Minh Tự tính tình thế nào mày còn không biết à? Mày đừng chọc nó nữa được không?”

Minh Tự trời sinh là đại tiểu thư không chịu thua ai bao giờ, từ khi còn nhỏ cô đã không ít lần đấu võ mồm với Thành Dục, nhưng mà hơn phân nửa đều là việc vặt vãnh “lồng gà vỏ tỏi”, náo loạn xong rồi cũng cho qua. Lần gặp sau đó, hai người đều quên khuấy đi mất.

Thành Dục còn cố cãi: “Minh Tự còn chưa bỏ chặn Lương Hiện thì sao sẽ không ngồi dậy.”

“Không phải chứ, hai người họ hục hặc với nhau thì liên quan gì đến mày hả.” Kha Lễ Kiệt đang nói thì bỗng giật mình, nhớ ra chuyện gì…

Minh Tự đối vói Thành Dục đúng là không ghi thù nhưng chỉ cần ầm ĩ với Lương Hiện một trận thì hai người đó nhất định sẽ mặt lạnh không thèm để ý đến nhau mất mấy ngày.

Đây là có chuyện gì?

Lấy lại tinh thần rất nhanh, Kha Lễ Kiệt lại lắc đầu, cười thầm mình nghĩ nhiều.

Nếu hai người bọn họ thực sự có mối quan hệ gì không thể để cho người khác biết thì qua mười mấy năm, mọi người cũng đã phát hiện từ sớm rồi.

Lúc này Dụ Xuyên cũng len tiếng, vẫn là giọng nói ôn hòa như trước: “Minh Tự, em xem, hay là cứ bỏ chặn số Lương Hiện đã rồi tính?”

Con người Thành Dục không có tật xấu gì, chỉ là tư duy nhiều lúc không giống người bình thường. Một khi đã cố chấp liền sẽ như một đứa trẻ đang ăn vạ.

Ngày hôm đó Minh Tự chặn số Lương Hiện cũng là việc làm trong lúc tức giận, cũng không nghĩ sau đó sẽ giải quyết như thế nào.

Trong suy nghĩ của cô, lúc trước bất kể hai người họ cãi nhau hay chiến tranh lạnh đều không cần phải tìm cơ hội làm lành làm gì, dường như như bất tri bất giác họ đều có thể khôi phục lại quan hệ bình thường.

Bị cả đám hợp lại lải nhải bắt hòa giải giống như hôm nay, đây đúng là lần đầu tiên.

“Bỏ chặn rồi.” Minh Tự để điện thoại xuống, giọng điệu đầy vẻ bất đắc dĩ phải làm hòa.

Thành Dục hài lòng bò dậy.

Đúng lúc này Minh Tự bỗng nhiên thấy điện thoại rung, cô cúi đầu nhìn.

Lương Hiện gửi cho cô một dấu hỏi chấm.

Dấu hỏi chấm này rất khó hiểu.

Không cần nghĩ cũng biết mọi chuyện đều do Lương Hiện kể cho bọn họ, nói không chừng còn nhân tiện bôi đen hình tượng của cô. 

Vừa rồi khi bọn họ nói chuyện với nhau, anh đều nghe thấy hết, giờ còn giả vờ làm “sen trắng” làm gì nữa?

Minh Tự cũng đáp lại: “Làm gì?”

Lương Hiện từ dấu hỏi chấm kia có thể nhận ra sự cảnh giác của cô, không nhịn được bật cười: “Xem em có nói dối không thôi.”

Minh Tự: “……”

Cô cảm thấy mình đúng là lớn lên cùng một đám quỷ ấu trĩ mà.


Nghỉ ngơi một lúc, mọi người lục tục đứng dậy, chuẩn bị trở về thành phố.

“Tao nói mày nghe nha, món thịt cua đậu hũ của nhà đó ngon cực, một tháng chỉ có hai bàn thôi! Khoảng thời gian trước đầu bếp do già yếu, sức khỏe không tốt mà phải nghỉ ngơi, khó khăn lắm tao mới hẹn trước được.” Thành Dục vừa đi vừa nói chuyện: “Đi đi đi, mọi người nhất định phải đi nếm thử.”

Anh ta nói đến đồ ăn ngon mặt mày liền hớn hở, dưới chân như có gió thổi, bước đi như bay. Dụ Xuyên cùng Kha Lễ Kiệt đi cũng không chậm, chỉ có Lương Hiện đi chậm rề rề tuốt phía sau.

Minh Tự từ nhà vệ sinh đi ra, liếc mắt đã thấy bóng dáng anh. 

Thực ra Lương Hiện có một kiểu phong thái rất đặc thù, vừa ung dung vừa phong độ, tựa hồ có thể hài hòa trên con người anh, khiến anh dù đứng trong đám người vẫn có thể dễ dàng bị nhận diện.

Ân nhân cứu mạng… Cô thầm nhắc trong lòng bốn chữ này.

Chỉ cần anh ta không chọc đến cô, cô vẫn còn có thể dùng thái độ với “ân nhân cứu mạng” để cư xử với anh.


Hôm nay Thành Dục lái chiếc SUV của anh ta tới đấy, vừa đúng ngồi đủ một xe.

Dụ Xuyên là người dẫn đường, đương nhiên ngồi ở vị trí ghế phụ, Minh Tự và Lương Hiện phân ra ngồi hai góc, ngồi ở giữa là Kha Lễ Kiệt. 

Không ai cố ý sắp xếp nhưng dường như mọi người đều ăn ý đồng loạt tách hai người họ ra.

Kha Lễ Kiệt hay nói lảm nhảm, lên xe được một lúc, cậu ta vừa lên WeChat xem tin trong nhóm bạn, vừa trò chuyện với Lương Hiện. Phần đa thời gian là cậu ta nói còn Lương Hiện đáp rất ngắn gọn.

Min Tự gạt một sợi tóc ra khỏi đai an toàn, mở khóa điện thoại.

Cô click vào khung chat với Lương Hiện, ngón tay lướt nhanh gõ hai chữ, gần như nhắm mắt rồi gửi đi.

Dường như sợ rằng chỉ một giây tiếp theo mình sẽ đổi ý.

Mưa vẫn rất lớn, cảnh vật lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, từng hạt mưa bị gió thổ bay, chỉ để lại chút vệt nước bên cửa sổ. 

Lương Hiện quay đi, ung dung mở WeChat.

Minh Tự: “Cảm ơn.”

Anh nhướng mày: “Cảm ơn cái gì?”

Minh Tự chỉ đánh mấy chữ nhưng rất nhanh lại xóa đi, đổi thành: “Tự anh nghĩ đi.”

Lương Hiện vốn đang tựa tay, lúc này lại rụt tay trái lại: “Vì tôi cứu em?”

“Ừ.”

“Đã là chuyện của 800 năm trước rồi, giờ mới nói lời cảm ơn có phải chậm rồi không?”

Minh Tự: “……”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

Ngón tay Lương Hiện khẽ nhịp nhịp lên tay ghế, khóe môi nở nụ cười: “Cũng biết điều đó.”

Giọng điệu này.

Minh Tự vô thức cắn môi dưới, còn chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào, Kha Lễ Kiệt ngồi ben cạnh liền nhìn sang với vẻ hồ nghi: “Hai người đang nói chuyện đấy à?”

Cô bất giác chột dạ, chớp mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Đâu có.”

“Sao điện thoại của em cứ kêu mãi mà điện thoại của anh ấy cũng kêu mãi.” Kha Lễ Kiệt thế mà cũng không dễ bị lừa: “Hơn nữa điện thoại của em vang rồi điện thoại của anh ấy mới vang?”

Anh ta nhìn về phía Lương Hiện.

Lương Hiện không thèm ngước mắt: “Trùng hợp thôi.”

“Thật không?”

“Đúng vậy.” Minh Tự làm như không có chuyện gì mà hùa theo, tùy ý đem màn hình khung chat lắc lắc trước mặt anh ta: “Em đang nói chuyện với bạn thôi.”

Lương Hiện cũng giơ điện thoại lên: “Tao cũng thế.”

Phối hợp cực kỳ ăn ý.

Thành Dục đang lái xe bật cười “Ha” một tiếng rồi xen lời: “Hai người đừng để ý đến nó, suy đoán của nó có bao giờ đúng đâu. Còn tưởng mình là Conan chuyển thế chắc.”

Vị Conan chuyển thế Kha Lễ Kiệt không còn lời nào để nói, chỉ có thể nghĩ thầm: “Vừa rồi rõ ràng còn thấy báo tin nhắn đến, không lẽ nhìn lầm rồi?”


Quán ăn nằm ở một khu biệt thự khác trong thành phố, khi mấy người họ đến thì đã gần xế chiều, mưa cũng ngớt, từng giọt mưa theo lá cây rậm rạp rơi xuống tí tách.

Đèn đường dần sáng lên, trong sắc trời nhá nhem càng

thêm phần ấm áp.

Bạn bè gặp nhau không cần câu nệ quá nhiều, chờ đến khi đồ ăn được mang lên, Thành Dục và Kha Lễ Kiệt đã nói chuyện rất hồ hởi.

Hai người họ không biết nói về chuyện gì mà có ý kiến khác nhau. Kha Lễ Kiệt còn “ghim” vụ Conan, “báo thù” rất ác, bao nhiêu hỏa lực đều tung ra hết, đào lại một lượt lịch sử đen của Thành Dục từ lúc còn nhỏ tới giờ.

“Tao vì sao lại có loại bạn bè như chúng mày chứ hả! Đứa nào cũng chỉ chọc giận tao thôi!” Thành Dục lập tức đứng vụt dậy, thoạt nhìn như đang muốn cắn người: “Năm sau tao phải tới Tích Thành rồi, chúng mày còn không biết quý trọng cơ hội được nhìn thấy tao đi à!”

“Chỉ là tới chi nhánh công ty để rèn luyện thôi mà? Cũng đâu phải không bao giờ về đâu.” Kha Lễ Kiệt nói.

“Giống nhau được à?” Thành Dục thổn thức: “Cách hơn 200 km đấy, khi đó bọn mày không thể ngày nào cũng được gặp Dục Dục đáng yêu nữa đâu.”

“Thế thì đúng là tốt quá rồi.” Minh Tự “chém một đao” rất đúng lúc. 

Ai bảo anh ta nói “Người nào cũng chỉ biết chọc giận” anh ta cơ, rõ ràng là muốn tính cả cô vào luôn một thể.

Thành Dục quay đầu nhìn cô, ánh mắt kia quá sức u oán, thế nên Minh Tự hơi nâng thực đơn lên che mặt mình.

Thành Dục nhìn về phía hai người đối diện nãy giờ không nói gì: “Anh Hiện, anh nói một lời công bằng cho em đi!”

Lương Hiện tựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng buông cánh tay xuống: “Anh trung lập.”

Dụ Xuyên vội lên tiếng trước khi Thành Dục mở miệng, cũng bộc lộ quan điểm: “Tao cũng vậy.”

“Mấy người trung lập chỗ nào chứ, rõ ràng là bất công.” Thành Dục khinh thường “Xí” một tiếng rồi ngồi lại về chỗ.

Không biết anh ta nghĩ tới chuyện gì mà lại hào hứng trở lại, người rất gian xảo: “ ‘Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’ đúng không? Sớm muộn gì mấy người cũng phải về làm việc cho công ty nhà mình.”

“Mấy người” trong câu nói này ám chỉ Lương Hiện và Dụ Xuyên. Bọn họ là nghiên cứu sinh ở nước ngoài vừa tốt nghiệp, một người còn nỗ lực học lên tiến sĩ ngành y, chưa có ý định kế thừa sự nghiệp gia đình.

Ngay cả Kha Lễ Kiệt từ hai năm trước trong mắt mọi người đã trở thành “Tiểu Kha Tổng”.

Lúc này Minh Tự không có gì muốn nói.

Cô không thích trói buộc, đương nhiên sẽ không muốn vào công ty của nhà họ Minh. Muốn thành lập nhãn hiệu trang sức riêng thì cần phải có thời gian tích lũy, muốn làm ngay cũng không được. 

“Không phải sớm hay muộn, cuối tuần này anh phải đi rồi.” Lương Hiện khẽ nhướng mày.

“Thật á? Anh đi đâu? Tổng công ty Kinh Hoằng à?” Thành Dục lập tức hỏi.

Lương Hiện: “Công ty điện ảnh Kinh Hoằng.”

Anh không giải thích gì thêm, Thành Dục cùng Kha Lễ Kiệt lặng lẽ trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương có điều muốn nói lại thôi.

Cuối cùng vẫn là Kha Lễ Kiệt lên tiếng trước, anh ta cười khá là giả trân: “Trước hết cứ luyện tập ở công ty điện ảnh cũng tốt mà, nào có ai vừa mới đi làm đã làm to đâu. Haha.”

Dù nói vậy nhưng những người đang ngồi đây đều biết, so với những người không có quyền thừa kế như Kha Lễ Kiệt hay Thành Dục thì tình hình của Lương Hiện thực sự có chút khác biệt.

Anh là thái tử, là con trai ruột duy nhất của Lương Trị Hoành, người nắm quyền lực cao nhất hiện giờ của tập đoàn Kinh Hoằng. 

Sinh ra đã ở vạch đích, làm gì có chuyện đương nhiên phải khiêm nhường.

Nhưng thái độ của Lương Trị Hoành rất kỳ quái, không để anh học cách quản lý công việc trong nhà trước tiên thì thôi đi, đẩy anh ra nước ngoài thì thôi đi, giờ anh đã về mà còn không cho anh về tổng công ty?

Không lẽ thực sự giống như lời đồn đại bên ngoài, Lương Trị Hoành bị “hồ ly tinh” bên gối mê hoặc, muốn đem toàn bộ gia sản cho con riêng của bà ta?

“Không sao đâu anh Hiện, bất kể anh ở vị trí gì thì bọn em cũng về phe anh.” Thành Dục nói thẳng thắn: “Nếu anh thực sự chịu không nổi thì mọi người bán xe nuôi anh. Minh Tự, em bán chút trang sức châu báu gì đó của em đi.”

Minh Tự ném cho anh ta cái nhìn “Anh vui là được”.

Lương Hiện khẽ nhếch khóe môi: “Cũng không đến mức đó.”

Những người khác có lẽ còn tưởng đây là lời an ủi nhưng Minh Tự lại hiểu, Lương Hiện thực sự không nghèo túng đến tuyệt vọng.

Khi chọn người để quyết định liên hôn, Lương Trị Hoành chẳng khác nào đã chọn ra người thừa kế.

Chỉ là trong Hội đồng quản trị của Kinh Hoằng vẫn còn 1-2 người có tính toán riêng, Lương Trị Hoành vì đề phòng bất trắc mà phải xử lý sạch sẽ trước, tạm thời chưa tuyên bố ra ngoài.

Chờ đến lễ đính hôn… tất cả đều là chuyện đã rồi.

“Đúng vậy! Anh Hiện của chúng ta là ai chứ, không cần phải lo lắng.” Kha Lễ Kiệt đúng lúc chuyển đề tài: “Mày không nghĩ tới công ty điện ảnh Kinh Hoằng có bao nhiêu siêu mẫu cùng minh tinh xinh đẹp à, anh Hiện tới đó còn có cơ hội thoát ế đấy. Quá ổn nha.”

“Minh tinh, siêu mẫu thì thôi đi.” Lương Hiện chống cằm, ánh mắt không biết lạc về phương nào, đôi môi mỏng hơi nhếch lên nở nụ cười: “Con người anh tuy không phải đứng đắn gì nhưng mà về mặt đạo đức vẫn coi như có giới hạn.”

Hội Kha Lễ Kiệt, bao gồm cả Dụ Xuyên tự động lý giải câu nói này của anh thành “Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang” với ý đùa giỡn. Chỉ có Minh Tự hiểu được hàm ý bên trong của anh…

Anh sẽ không ngoại tình…

HẾT CHƯƠNG 8


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện