Thất bại nối tiếp thất bại khiến Lục Chi Hằng vô cùng bực dọc.
Lúc không vui anh chỉ muốn làm vài chuyện để xoa dịu trái tim. Có điều dạo này cô toàn đi sớm về khuya để quay phim, lúc về cứ ngồi trên xe ngáp không ngừng, sao anh nỡ khiến cô mệt hơn nữa.
Trong phòng lúc này đã tắt hết đèn, Thời Noãn chưa ngủ, chỉ nhắm mắt rúc vào lòng Lục Chi Hằng.
Vốn dĩ cô nghĩ hai người sẽ có chút gì đó đêm nay nhưng ngạc nhiên là anh không làm gì cả.
Thời Noãn thấy có hơi kì lạ lẫn chút lo lắng.
Cô mở mắt ra, khẽ hỏi, "Anh ngủ chưa ạ?"
"Anh chưa ngủ." Giọng anh vang lên.
"Có phải dạo gần đây anh...chịu áp lực lớn không ạ?" Thời Noãn hỏi.
Lục Chi Hằng còn đang đắm chìm trong vụ việc chiều nay nên chỉ thuận miệng trả lời: "Không có đâu."
"À, vậy thì tốt ạ." Thời Noãn yên tâm, chuẩn bị đi ngủ.
Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi thêm, "Sao em lại hỏi như vậy?"
"Trước đây em có nghe là..." Thời Noãn trả lời lí nhí, "Đàn ông nếu gặp phải áp lực quá lớn thì nhu cầu về chuyện kia sẽ giảm bớt. Em không biết có phải anh bị như vậy không cho nên..."
Mới nghe được một nửa anh đã xoay người đè cô ở dưới, ngậm lấy đôi môi cô mà cắn mút.
Thời Noãn chưa nói xong, chỉ có thể thở gấp.
Lục Chi Hằng trượt tay vào váy ngủ cô, vuốt dọc theo cơ thể mềm mại đó. Anh vừa hôn vừa cười, như đang trêu chọc cô còn quá ngây thơ.
Anh liếm vành tai cô rồi thuận đường đáp xuống chiếc cổ dài. Anh dùng chất giọng khàn nói ra sự thật, "Noãn Noãn nè, anh chưa bao giờ ngừng khao khát về em cả."
"Bất cứ lúc nào cũng vậy." Anh mang theo dục vọng lớn tựa quỷ hút máu mà cắn lên cái cổ mịn màng.
Điểm khác biệt đó là quỷ thì say mê máu còn anh thì mê đắm cô. Hơn nữa anh cắn rất nhẹ bởi vì suy cho cùng anh vẫn sợ làm đau cô.
Thời Noãn tê dại, từ đầu đến chân đều mềm nhũn, không biết là bị tác động bởi sự thành thật hay là động tác của anh.
"Vậy mấy ngày nay anh sao vậy?" Cô thở hổn hển, gương mặt đỏ ửng.
"Thấy em quay phim mệt quá nên không tha cho em." Tay anh còn đang lưu luyến quên đường về trên da thịt cô.
"Nếu làm một lần thôi thì em chịu được mà." Mặt cô muốn bốc cháy rồi.
"Một lần?" Lục Chi Hằng như vừa được nghe kể chuyện cười. Anh cười phá lên, khàn giọng, "Em thấy có thể sao?"
Cô do dự, "Vậy hai lần nhé?"
Anh nói chắc nịch, "Không đủ."
"Không sao..." Thời Noãn rướn người về phía anh, "Em có thể chịu được."
Lục Chi Hằng nghe thế liền ngừng tay, vui vẻ ôm chặt cô vào lòng, "Sao em tốt vậy hả?"
Quá tốt, tốt đến ngốc luôn rồi.
Hơi thở Thời Noãn vẫn còn đang rối, phải nói bằng giọng mũi, "Anh không quãng đường xa đến thăm em, em rất vui, thế nên phải đáp lễ lại chứ ạ."
Lục Chi Hằng cố kìm lại lửa nóng, đúng là khó chịu khi phải ôm thân thể mềm mại thơm tho này cả đêm mà không làm gì nhưng anh vẫn dừng lại, "Chúng ta ngủ thôi."
"Anh, anh không làm sao?" Thời Noãn nghi hoặc.
"Ừm, em ngủ ngon nhé." Lục Chi Hằng hôn lên trán cô, "Đợi em quay phim xong rồi chúng ta bàn tiếp."
"Vậy cũng được, anh ngủ ngon nhé." Cô cuộn vào lòng anh rồi thiếp đi.
Lục Chi Hằng nặng nề hít vào một hơi, cố nhắm mắt lại.
Ý nghĩ, sự ham muốn dành cho cô đang hoành hành khắp cơ thể nhưng lý trí lại càng muốn cô nghỉ ngơi thật tốt.
Dục vọng tựa biển sâu nhưng tình yêu thì lại càng khó đo lường hơn cả biển.
_____
Lục Chi Hằng ở lại đoàn phim hơn một tuần mới đi. Thời Noãn lại quay lại vòng lặp sáng quay phim, tối về gọi video với anh.
Rốt cuộc sau ba tháng tháng trời, Thời Noãn cũng đã hoàn thành phần diễn của cô.
Buổi sáng cô tham gia buổi tiệc chia tay của đạo diễn Triệu, chụp hình cùng vài diễn viên thân thiết, đăng Weibo rồi chiều ngồi máy bay về thành phố B.
Vừa xuống sân bay xe của công ty đã đến đón. Thời Noãn quay về công ty thương lượng vài hợp đồng cùng Ngô Lệ đến tận mười giờ tối mới về đến nhà.
Vì về sớm hơn dự kiến hai ngày nên Thời Noãn muốn cho anh bất ngờ, không tự mở cửa mà ấn chuông.
Đợi Lục Chi Hằng ra mở cửa, Thời Noãn nhảy bám lên người anh, hôn bẹp bẹp lên mặt anh mấy cái.
Cô quấn đùi quanh hông anh, cười cong cả mắt, "Em về sớm nè, anh vui không?"
Lục Chi Hằng nhìn cô, "Vui lắm."
Sao không nhiệt tình như lửa mà lại bình tĩnh như thế nhỉ? Không phải anh nên trao cô một cái hôn thật nồng nàn sao?
Thời Noãn không ngừng nỗ lực, ghé vào tai anh câu dẫn, "Em mới mua ở trên mạng váy ngủ mới sexy lắm, chủ shop còn khuyến mãi thêm tai mèo nữa, em mặc cho anh xem nhé!"
Những lời này nếu như là trước đây cô sẽ không thèm nói nhưng do bị nhiễm từ anh nên bây giờ cô cũng mặt dày như vậy.
"Được, đợi lát nữa đi." Ý cười trong mắt Lục Chi Hằng càng đậm hơn, "Lúc nào trong nhà chỉ có hai chúng ta thì em mặc nhé."
"Dạ?" Thời Noãn sững sờ, không hiểu ý của anh, "Không phải chỉ có mỗi..."
Chưa nói xong thì đã thấy một người phụ nữ dịu dàng đầy khí chất bước ra từ xong nhà.
"?!" Thời Noãn trố mắt nhìn, trông có hơi ngố.
Chuyện gì đây?! Anh anh anh dám trèo tường hả?
Lục Chi Hằng như đọc được suy nghĩ của cô, giới thiệu: "Đây là dì nhỏ của anh, Lục Tư Nguyệt. Đây là bạn gái của tôi, Thời Noãn."
Dì mà còn trẻ dữ vậy, nhìn qua cũng chỉ lớn cỡ cô mà thôi.
Thời Noãn nghĩ chắc là do vai vế nên cũng gọi như anh, "Xin chào dì nhỏ ạ."
Lục Tư Nguyệt chân thành
khen: "Thời tiểu thư ở ngoài đời còn đẹp hơn trên TV nữa. Chi Hằng đúng là có phúc."
"Con nào có, dì nhỏ quá khen rồi ạ." Thời Noãn khiêm tốn đáp lời.
Cô xấu hổ khi nhận thấy được mình còn đang treo trên người Lục Chi Hằng. Cô hối anh, "Anh thả tay ra để em xuống đi."
"Không cần đâu." Lục Tư Nguyệt xua tay, "Dì với Chi Hằng đã nói xong rồi. Bây giờ dì đi liền đây, không ở lại làm kỳ đà cản mũi nữa, hai người cứ tiếp tục."
Dường như cô ấy nhớ ra gì đó, quay lại nói: "Nếu Thời tiểu thư đã về rồi thì ngày mốt con cũng đến dự tiệc cũng Chi Hằng nhé."
Lục Tư Nguyệt nói xong, cầm lấy túi xách rồi đổi giày đi ra cửa, cứ như sợ là trễ một giây thôi sẽ làm phiền đến họ.
Cửa vừa đóng Thời Noãn liền chui tọt xuống, chạy vào phòng cầm lấy chăn che mặt.
Huhuhu, khi nãy cô còn tưởng không có ai nên mới lớn tiếng như vậy...Váy ngủ gợi cảm, tai mèo cái gì chứ, chết cô rồi!
Lục Chi Hằng đi vào xốc chăn lên, "Em đừng phiền lòng nữa."
Thời Noãn ngồi dậy, đấm lên lưng anh, "Em vừa về thì anh phải nói cho em biết trong nhà có khách chứ, có phải anh cố ý không nói để biến em thành trò cười không hả? Khai mau."
"Không phải mà." Lục Chi Hằng nhịn cười, nghiêm túc giải thích, "Tại anh đâu có nghĩ là Noãn Noãn nhiệt tình tới vậy. Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, em không cần phải để trong lòng nữa."
"Sao mà được chứ!" Thời Noãn ai oán nhìn anh, "Cô ấy là dì nhỏ của anh mà em còn không biết xấu hổ làm vậy trước mặt trưởng bối của anh đó!"
Lục Chi Hằng nắm tay cô an ủi, "Dì ấy đi du học ở Pháp năm mười sáu tuổi, đã sống ở bên đó được hơn mười năm nên tư tưởng rất phóng khoáng. Dì cũng không lớn hơn em bao nhiêu, không tính là trưởng bối, cũng chẳng có khoảng cách thế hệ."
Nghe anh nói một hồi như vậy, Thời Noãn cũng bình tâm lại được một chút, tò mò, "Sao dì của anh trẻ như vậy ạ?"
Lục Chi Hằng giải thích về gia phả, "Lúc bà ngoại anh hơn bốn mươi mới mang thai dì, bởi vì lớn tuổi rồi mới có dì ấy nên được xem như hòn ngọc quý trên tay ông bà ngoại anh."
"Ban đầu nhà định lấy chữ "Tuệ" làm lót, lấy tên dì là Tuệ Mẫn nhưng vài năm sau bà ngoại qua đời, ông vì muốn hoài niệm về bà nên đổi tên cho dì thành Tư Nguyệt, vì nhũ danh của bà ngoại là Nguyệt Nha."
Thời Noãn bị cảm động bởi câu chuyện tình yêu của ông bà nên yên lặng một lúc, sau đó mới hỏi tiếp, "Lúc nãy dì có nhắc đến buổi tiệc gì vậy ạ?"
Lục Chi Hằng đáp: "Dì vừa mới về nước định cứ được hai ngày nên để ông ngoại mở tiệc mừng dì ấy trở về."
"Vậy lần này em đi là sẽ gặp tất cả người nhà của anh sao?" Thời Noãn hoảng loạn khi nghĩ đến điều này.
Vậy là sẽ đến ra mắt gia đình sao? Ngày mốt là quá gấp gáp!
"Em không muốn sao?" Ánh mắt Lục Chi Hằng tối lại.
"Không phải không muốn ạ." Thời Noãn cúi đầu, thở dài, "Là do em chưa sẵn sàng. Em chưa kịp tìm hiểu kỹ về người nhà anh, lỡ như họ không thích em thì sao ạ?"
Mà cô thấy khả năng đó là rất cao.
Gia đình giống như của anh sẽ khó bề mà thích một diễn viên nhỏ. Còn thêm sự tồn tại của Hạ Yên Nhiên nữa, ông ngoại của anh đã xem cô ta thành cháu dâu nhiều năm nay rồi.
Lục Chi Hằng vuốt ve khuôn mặt ỉu xìu của cô, nghiêm túc trả lời, "Noãn Noãn nhà anh xinh đẹp, tốt bụng lại còn đáng yêu như thế, ai cũng sẽ thích."
Thời Noãn biết anh lại dỗ ngọt cô nhưng vẫn vui vẻ, xuống giường: "Em đi tẩy trang rồi tắm rửa đây ạ."
"Được, anh đợi em." Lục Chi Hằng cười vui vẻ.
Thời Noãn tắm xong soi gương cả buổi trời, cảm thấy làn da trong lúc quay phim đã kém đi rất nhiều, trên trán còn có mụn bọc.
Cô đắp mặt nạ lên rồi thoa thêm kem dưỡng mặt một lúc.
Một tiếng sau Thời Noãn mới ra khỏi phòng tắm. Cô bỏ dép ra, chui vào chăn rồi chúc anh ngủ ngon.
Lục Chi Hằng nhíu mày, váy ngủ gợi cảm, tai mèo đâu!
"Có phải em quên gì không hả?" Anh nhắc nhở cô.
"Quên gì ạ?" Cô không nhớ gì cả.
"Không phải em nói mặc váy ngủ mới cho anh xem hả?"
"Ngày mốt là phải đến nhà anh rồi, em lo gần chết, sao còn tâm trạng nữa chứ. Chúng ta ngủ sớm thôi ạ, thức đêm có hại cho da, em muốn được xinh đẹp trước mặt người nhà anh cơ."
Lục Chi Hằng: "..."