*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rạng sáng hôm sau Thời Noãn bắt tay vào chuẩn bị cho buổi tiệc, nghĩ xem nên mặc váy nào.
Lục Chi Hằng chuẩn bị riêng cho cô một phòng quần áo. Cô mở cửa ra lướt một lượt từ trái qua phải, cân nhắc một hồi cũng không chọn ra được cái gì.
Dù cô có nhiều quần áo nhưng đều không hợp cho tối mai.
Trước đây tham gia hoạt động hay dự lễ trao giải cô đều mặc váy dây, quá hở, không được đoan trang lắm.
Đồ thường ngày của cô thì cũng đều là những kiểu dáng thoải mái hoặc đáng yêu, cái này càng không thể chọn.
Thời Noãn đóng cửa lại, quyết định đi mua sắm.
Vừa khéo hôm nay là thứ bảy, Lục Chi Hằng có ở nhà để đi cùng cô.
Nhưng Thời Noãn lại từ chối với lý do hợp lý, "Con gái đi mua sắm lâu lắm ạ, phải thử tới thử lui nhiều lần, anh không đủ kiên nhẫn đâu. Với lại nếu như anh đi cùng thì cũng không góp ý được cho em, cứ để em đi chung Thiến Thiến là được rồi ạ."
"Hửm?" Lục Chi Hằng xụ mặt, lấy tay véo mặt cô, "Ý em là mắt thẩm mỹ anh kém lắm sao?"
Thời Noãn quyết định dùng sự thật để chứng minh, vào phòng quần áo lấy hai chiếc váy cho anh xem, "Anh thấy cái nào đẹp ạ?"
Một cái là màu hồng phấn được mua vào một đêm tự nhiên cô hứng lên. Một cái là cô từng mặc để chụp ảnh trang bìa tạp chí.
Lục Chi Hằng nhìn hai chiếc váy hoàn toàn khác biệt, suy tư vài giây rồi chỉ tay vào cái màu hồng phấn.
"Cái này rất tôn da em. Chắc chắn là mặc lên rất đẹp." Anh nói vô cùng chắc chắn.
Thời Noãn: "..."
Màu da của cô ra sao mà lại hợp với màu hồng phấn chứ?
Đúng là thẩm mỹ của nam thẳng không thể nào hiểu được, thật may khi không cho anh đi cùng.
Lục Chi Hằng thấy cô không muốn mình đi cùng thì cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, lấy thẻ đen trong bóp đưa cô, "Em thích gì thì cứ mua."
"Em không cần đâu." Thời Noãn lắc đầu, "Em làm việc lâu như vậy cũng có tiền đó chứ."
"Anh bỏ quần áo vào tủ giúp em nhé, em đi trước đây. Em sẽ về trước khi trời tối, bye bye!"
Không còn sớm nữa, Thời Noãn nhét hai chiếc váy vào tay anh, chạy đến thay giày rồi chạy lại hôn anh vài cái.
Cô hẹn Thiến Thiến tại một trung tâm mua sắm nổi tiếng ở thành phố B, bên trong chỉ toàn là những cửa hàng cao cấp. Xung quanh là đồ chất lượng cao với giá cả đắt đỏ khiến người xem líu lưỡi, cho nên đến đây không là người có tiền thì cũng chỉ có người nổi tiếng.
Cũng vì lý do này mà rất vắng vẻ, lượng khách ở một tầng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tiếng giày cao gót vang lên rõ ràng.
Nói thật thì đây cũng là lần đầu Thời Noãn đến đây. Những món đồ hiệu bình thường cô mặc trên show cũng chỉ là đồ tài trợ.
Cô và Thiến Thiến đi vào một cửa hàng quần áo nữ nhãn hiệu nước ngoài.
Bốn cô nhân viên trẻ đứng thành một hàng ngay cửa ra vào. Họ trang điểm kĩ lưỡng, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, hai tay đặt ở trước người.
"Kính chào quý khách." Bốn người đồng thanh nói.
Có một người bước ra đi theo sau Thời Noãn để tìm size phù hợp giúp cô, thái độ ân cần mà không vội vã.
Thời Noãn đi ra khỏi phòng thử đồ, cô đang mặc trên người chiếc váy lụa dài tới gối có màu xám tro. Chiếc váy vô cùng tôn dáng người mặc.
Trước khi mặc thử Thời Noãn đã ngó qua giá, tuy khá đắt nhưng vẫn có khả năng mua được.
"Có được không em?" Cô xoay một vòng rồi hỏi Thiến Thiến.
"Đẹp lắm ạ!" Thiến Thiến không tiếc lời khen, "Đúng là tiên nữ mà!"
Thời Noãn cười, cô cũng thấy chiếc váy này rất hợp.
Nhưng con gái mà, dẫu cho có nhìn trúng được đồ nào cũng sẽ không mua liền mà phải thử vài lần nữa mới ưng.
Cô lại đưa váy cho nhân viên, "Phiền cô cầm giúp tôi nhé, để tôi thử cái màu champagne(*) kia một chút."
(*) Màu champagne: Màu champagne (ánh vàng) là biểu trưng cho sự sang trọng, giàu sang nên những bộ trang phục may màu này toát lên sự quý phái, thanh lịch. (Cre: ngoisao.net)
Nhân viên nhận lấy đồ, gỡ chiếc váy mà cô muốn xuống, mỉm cười, "Vâng ạ, cô cứ thử tuỳ thích."
Thời Noãn lại vào phòng thử đồ. Tuy cái này mặc lên trông cũng hợp nhưng lại không ưng như cái màu xám tro khi nãy.
Cô vừa tính nhờ nhân viên gói cái váy kia lại giúp cô thì có người bước vào.
"Xin chào Hạ tiểu thư." Lần này còn chèn thêm cả tên vào, có thể thấy được đây là khách quen của cửa hàng.
Thời Noãn khó chịu trong lòng. Một năm mười hai tháng hiếm khi nào cô đi dạo phố, vậy mà lần này lại đụng phải Hạ Yên Nhiên, không hiểu là giữa hai người có duyên phận quái quỷ gì nữa.
"Xin gói lại..." Cô vừa nói ba chữ đã bị ngắt ngang.
"Tôi muốn cái này." Hạ Yên Nhiên cầm lấy cái váy từ trong tay nhân viên, hất hàm lên nói với giọng phân phó, "Đi lấy hoá đơn cho tôi."
Thiến Thiến không biết chuyện giữa hai người, ngạc nhiên một giây rồi lập tức nói: "Chiếc váy này chúng tôi thấy trước, cô tới sau mà sao không biết trái phải vậy!"
Hạ Yên Nhiên không thèm nhìn cô ấy, "Mấy cô thích thì đã sao? Ai trả tiền trước thì của người đó."
Cô ta lại hối, càng lên giọng, "Không phải bảo cô đi lấy hoá đơn à? Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Trên mặt nhân viên lộ vẻ khó vẻ, "Hạ tiểu thư, chuyện này..."
"Chuyện gì mà chuyện?" Trong mắt Hạ Yên Nhiên xuất hiện lửa giận, "Tôi là khách VIP của các cô, nửa năm tiêu vào đây hơn mấy trăm vạn, bây giờ muốn mua một cái váy mà còn phải nài nỉ à? Đây là cách tiếp khách của các cô sao? Gọi cửa hàng trưởng đến đây."
Thời Noãn nhăn mày, không hiểu nổi thái độ của cô ta, "Vì một cái váy mà cô phải làm đến vậy à?"
"Đồ tôi thích đương nhiên phải lấy cho bằng được." Hạ Yên Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, không thèm che giấu sự căm hận của mình, "Không thể để cô đoạt lấy nhiều lần như thế được."
Chỉ một câu đủ để thấy được sự chán ghét giữa hai người. Bốn nhân viên đứng kế bên không biết nên khuyên ai.
Thời Noãn không muốn dây dưa với cô ta, nói với nhân viên, "Cô lấy giúp tôi một cái nữa đi."
Nhân viên càng thêm khó xử, "Chiếc váy này là hàng thủ công ạ. Trong nước hiện không có nhiều, ở đây chúng tôi chỉ còn lại một cái, muốn chi nhánh khác gửi đến cũng không được ạ."
Trong lúc giằng co thì cửa hàng trưởng biết chuyện đã vội chạy tới.
Tới nơi rồi nghe nhân viên thuật lại đơn giản tình huống, lại
nhìn hai người đang đứng đó.
Một người dẫu không phải ngôi sao tuyến một nhưng gần đây cũng đang nổi, một người là khách VIP của cửa hàng, chuyện này đúng là khó giải quyết.
Chị ta tự quyết trong lòng rằng không nên đắc tội với khách quen, đành khom lưng xin lỗi Thời Noãn.
"Thật xin lỗi Thời tiểu thư, Hạ tiểu thư đã trả tiền rồi ạ. Không thì cô có thể xem thử cái màu champagne này. Đảm bảo là mặc lên vô cùng đẹp, nếu cô thích tôi sẽ giảm giá cho cô nhé?"
Trong mắt chị ta đầy lo lắng, Thời Noãn cũng không gây khó dễ, "Không cần, để tôi đi thay cái này ra."
Hạ Yên Nhiên rút thẻ ra nhìn cô với vẻ mặt khoe khoang.
Thiến Thiến tức cái lồng ngực, hung dữ trừng Hạ Yên Nhiên. Lúc cô ta tính tiền cô ấy cũng nhìn chằm chằm vào lưng người ta như muốn ghim dao vào đó.
"Chúng ta đến cửa hàng khác đi." Thời Noãn thay quần áo xong đi ra khoác tay cô ấy, "Chỉ là một cái váy thôi mà, đừng tức nữa, chị dẫn em đi ăn kem."
Thời Noãn đi dạo đến trưa cũng thấm mệt, may mà đã mua được kha khá đồ.
Cô mua một chiếc váy màu tím nhạt, phối với đôi giày nhung đính kim cương cùng kẹp tóc Tiffany và đôi khuyên tai. Cô còn mua cho Lục Chi Hằng một bộ quần áo và hai chiếc cà vạt, cuối cùng ghé qua tiệm bánh mua thêm rất nhiều đồ ngọt.
Món đồ mình thích bị cướp đi, hơn nữa còn là bị Hạ Yên Nhiên cướp đi, dù ít dù nhiều cô cũng không vui trong lòng, lúc này chỉ có thể dùng đồ ngọt xoa dịu tâm hồn.
Tài xế đưa Thời Noãn về trước.
Trước khi xuống xe, cô chia đồ ăn làm hai phần đưa cho Thiến Thiến, "Em đi mua đồ với chị cũng vất vả lắm rồi, mang về ăn đi nhé!"
"Em cảm ơn chị." Thiến Thiến thấy cô đi xa mới lấy điện thoại gọi tới dãy số quen thuộc.
Thời Noãn tay xách nách mang đi lên nhà. Cô nhập mật khẩu mở cửa, vừa cúi người thay giày vừa nhìn xung quanh nhưng không thấy Lục Chi Hằng.
Anh không có nhà sao? Thời Noãn đặt mấy cái túi lên bàn, vừa đến cửa thư phòng thì nghe được tiếng anh.
Cô khẽ đẩy cửa, vừa khéo nghe được anh nói --- "Tôi biết rồi, tiền tháng này sẽ chuyển cho cô."
Thời Noãn nghĩ là anh đang nói chuyện công việc bèn quay người đi, không dám làm phiền anh nhưng anh đã cúp máy.
"Đi lâu như vậy em đã mua được gì nào?" Lục Chi Hằng đặt điện thoại xuống, đi lại chỗ cô.
"Mua được nhiều lắm ạ." Thời Noãn lấy đồ mình mua ra, cười hì hì, "Có mua cho anh hai cái cà vạt nữa ạ, anh lại thử xem."
Lục Chi Hằng để cô nắm tay mình đi vào phòng khách, nhìn cô mở gói đồ đem quần áo và cà vạt cho anh xem.
"Anh thấy được không ạ? Em lựa lâu lắm đấy." Ánh mắt cô đầy mong chờ.
"Đẹp lắm, ngày mai anh sẽ mặc cái này." Anh nói.
Từ khi mới hẹn hò đến nay, đây là lần đầu tiên Thời Noãn tặng đồ cho anh, còn sợ không hợp ý anh.
Cô nghe thế trở nên vui vẻ, "Anh thích thì tốt rồi ạ, xem như là quà sinh nhật muộn nhé."
Hẹn hò với anh được một năm, lúc chuẩn bị đi mua quà sinh nhật cho thì có lén xem qua chứng minh nhân dân của anh, mới biết là đã qua sinh nhật được một tuần.
Lục Chi Hằng đáp: "Sinh nhật năm nay của anh cũng sắp đến rồi."
Thời Noãn nói, "Chưa tới năm ngày nữa. Anh yên tâm đi, em chắc chắn là chuẩn bị một món quà khiến anh hài lòng."
Lục Chi Hằng suy tư vài giây, hỏi cô, "Anh có thể đòi quà sinh nhật sớm được không?"
Thời Noãn không nghĩ rằng anh sẽ vội như vậy, "Anh thích gì ạ?"
Lục Chi Hằng lại gần túm lấy eo cô, thấp giọng nói, "Anh muốn thấy Noãn Noãn đeo tai mèo."
"..." Sao lại thích này vậy!
Thời Noãn đỏ mặt đẩy anh, "Không được, anh sẽ khiến em mệt mỏi vào ngày mai đó."
"Một lần thôi mà." Lục Chi Hằng nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn cô.
Thời Noãn bị hôn cho mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa là đồng ý nhưng chợt nhớ tới lời anh nói lúc ở khách sạn đoàn phim.
"Anh gạt ai đó, lần trước cũng nói có một lần mà có như vậy đâu." Cô đẩy anh ra, chạy trốn nhanh như thỏ.
"Haizz---" Lục Chi Hằng rầu rĩ nhìn bóng lưng cô. Cô nhóc bị lừa nhiều quá nên thông minh lên rồi.
Buổi tối Thời Noãn không nghịch điện thoại, lên giường đi ngủ sớm, sáng hôm sau cũng không ngủ nướng, vừa nghe đồng hồ là bật dậy.
"Còn sớm mà, anh ngủ thêm đi, em đi dọn dẹp trước." Cô nói với anh xong đi vào phòng tắm trang điểm, sấy tóc.
Mặc dù là tiệc tối nhưng buổi trưa bọn cô đã xuất phát.
Hôm nay Thời Noãn đã bỏ ra nửa tiếng để trang điểm thật xinh đẹp trong khi bình thường chỉ cần thoa một lớp son mỏng.
Cô lấy váy vừa mua hôm qua ra để thay thì Lục Chi Hằng cản lại, "Em đợi một chút."
Thời Noãn hỏi, "Đợi gì ạ?"
Lục Chi Hằng không đáp. Không lâu sau, chuông cửa vang lên, anh đứng dậy đi ra mở cửa, nói với người bên ngoài vài câu.
Đợi đến khi đi vào thì trên tay anh có thêm một chiếc váy màu xám tro y hệt như cái hôm qua cô thấy ở cửa hàng.
Trong khi còn đang ngạc nhiên thì Thời Noãn nghe anh nói, "Em mặc cái này đi."