Từ sau khi Úc Đình Phương bỏ đi, Tề Cửu chưa từng tiến vào thành.
Trong thành vẫn náo nhiệt phồn hoa như thế, Tề Cửu sinh lòng bất an, cúi đầu lẫn trong đám người.
Nàng ngồi vào quán rượu cạnh Ỷ Thiên Hồng, gọi một bầu rượu và hai lạng thịt bò.
Cảnh vật chung quanh ầm ĩ, nàng lặng im nghe tiếng mọi người nói chuyện bốn phía, quả thực nghe được chuyện liên quan tới Ỷ Thiên Hồng.
Nàng giả vờ là người đi đường, buổi tối muốn đến Ỷ Thiên Hồng tiêu khiển, thế là lĩnh giáo các vị khách nhân một phen, rốt cục nghe được tin tức mình muốn.
Ỷ Thiên Hồng gần đây có đưa tới vài nữ tử mới, đa phần là nhân thê hoặc là quá phụ, tuổi tác đều từ hai mươi đến ba mươi, mỗi người đều bảo dưỡng dung nhan rất tốt, rất có phong vận, chuyên môn lấy lòng những kẻ khách nhân có sở thích dâm cấu với vợ người.
Quan trọng nhất chính là, đêm nay những phụ nhân đó sẽ phải tiếp khách.
Tề Cửu có thể tạm thời kết luận, trong những người này nhất định có Úc Đình Phương.
Nàng nói cám ơn, trả tiền rượu cho vị khách nhân kia sau đó đi loanh quanh gần Ỷ Thiên Hồng vài vòng, làm quen đường đi nước bước.
Căn bản nàng đã nắm rõ đêm nay sau khi thoát ra được thì nên mang Úc Đình Phương trốn theo con đường nào, lại từ con đường nào tháo chạy về nhà.
Màn đêm buông xuống, cửa hàng trên đường dần đóng cửa, người đi đường dần thưa thớt.
Chỉ có Ỷ Thiên Hồng là treo đèn lồng, náo nhiệt hẳn lên.
Úc Đình Phương ngơ ngác ngồi trước gương, tùy ý để tiểu nha đầu chải đầu cho nàng.
Tiểu nha đầu mở dầu bôi tóc hoa quế tính thoa lên đầu nàng, Úc Đình Phương ngăn cản.
"Dùng dầu bôi tóc hoa lê đi." Úc Đình Phương mặt không cảm xúc, thanh âm chỉ nhàn nhạt.
"Nhưng thưa cô nương, mùi hoa lê rất chóng phai, chi bằng dùng..."
"Bảo ngươi dùng thì ngươi cứ dùng!" Úc Đình Phương ngữ khí nặng nề hơn nhưng trên mặt vẫn không có chút rung động nào.
"Vâng."
Lúc trước bỏ trốn khỏi nhà Tề Cửu nàng có mang theo túi thơm hương hoa lê mà Tề Cửu đã tặng cho nàng, vốn dĩ nàng không muốn giữ lại thứ gì liên quan đến Tề Cửu, nhưng lại muốn mang theo thứ này lưu lại chút nhớ nhung, sau đó vì càng nhớ nhung Tề Cửu mà thường xuyên mang theo bên người, tiếc thay lúc nàng bị Trang Tân lừa đến đây thì bất hạnh đánh mất.
Nàng vẫn nhớ mãi không quên hương hoa lê nhàn nhạt, nhớ nhung túi thơm nho nhỏ kia.
Nhớ nhung Tề Cửu.
Đặc biệt là với tình cảnh thân bị hãm vây nơi nhà tù như bây giờ.
Lúc trước rời khỏi nhà Tề Cửu, nàng đã mang theo suy nghĩ gì? Vì muốn trốn tránh vị thiếu niên hồ đồ đơn thuần kia, hay là kiêng kỵ lòng tự ái vô dụng của chính mình?
Lúc trước ở nhà Tề Cửu, bất luận Tề Cửu đối với mình tốt bao nhiêu nàng luôn cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu có nhiều bất tiện, huống hồ việc bị bán cho Tề Cửu là khúc mắc quá lớn trong lòng nàng.
Nàng cho rằng mình sẽ không thích Tề Cửu, mà cũng không nên thích Tề Cửu, bởi vì các nàng gặp được nhau là do trượng phu đã bán nàng cho nàng ấy, thứ quan hệ dây dưa đó vốn dĩ đã không đúng, huống hồ Tề Cửu chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, mà tính tình trẻ con thì lại hay thay đổi.
Nàng cho rằng nàng đầy đủ lý trí, đầy đủ tự tôn là có thể thoát khỏi những phiền não đó.
Nhưng nàng đã quên mất một điều: Chuyện tình cảm thì không thể nói đạo lý.
Nàng không khỏi nghĩ tới, nếu như Tề Cửu ở bên cạnh nàng thì sẽ thế nào? Nàng sẽ được sủng ái cỡ nào, sẽ hạnh phúc, sung sướng ra sao? Chí ít, nàng cũng sẽ không rơi vào chốn này.
Nàng vẫn luôn tự tin cho rằng Tề Cửu cần nàng.
Không tài nào ngờ tới thực ra nàng mới là người cần Tề Cửu.
Bỗng, một thanh niên tướng mạo đường đường, lỗi lạc phong lưu dáo dác đẩy cửa đi vào.
Tiểu nha đầu tiến lên trò chuyện cùng hắn vài câu liền lui xuống.
Tâm tư Úc Đình Phương bị kéo về hiện thực.
Nghĩ nhiều như thế há có ích gì.
Bao nhiêu nếu như, bao nhiêu khả thi đều bị nàng tự tay bóp chết.
Nam nhân này chính là khách đêm nay của nàng.
Tướng mạo rõ ràng là một nhân tài nhưng người ngợm nhớp nháp làm cho người ta cảm giác như mới vớt từ trong dầu ra, Úc Đình Phương có chút buồn nôn, nàng cố nén buồn nôn, nội tâm vừa căng thẳng vừa sợ.
Từ khi nàng tới Ỷ Thiên Hồng không chỉ một lần nghĩ tới tự sát bảo toàn thanh danh -- như bao nữ tử cương liệt.
Nhưng nàng vẫn còn một nỗi lòng chưa buông bỏ -- Tề Cửu còn chưa biết tâm tư của nàng.
Lúc trước nàng ra đi đột ngột như thế, quyết tuyệt như thế, Tề Cửu chắc đã thương tâm lắm.
Nàng đã hạ quyết tâm, bất luận nàng phải chịu khuất nhục đến cỡ nào, nàng cũng muốn tìm được Tề Cửu sau đó nói cho nàng ấy -- ta yêu muội, chỉ là lúc ấy ta còn chưa hiểu mà thôi.
Nam tử nói gì đó, Úc Đình Phương không đáp lại, sau đó thanh thanh lãnh lãnh phun ra vài chữ.
Nàng đâu biết càng lạnh nhạt thì nam tử lại càng mê luyến nàng.
Nam tử mới vừa đẩy nàng lên giường đứng dậy toan đi tắt đèn, cửa bỗng nhiên bị đạp văng.
Chỉ một khắc đó, Úc Đình Phương đã nhận ra vị thiếu niên khoác đấu bồng màu đen