Thẩm quả phụ chống cằm gà gật dưới ánh đèn mờ.
Không biết tại sao, trong lòng dì ẩn ẩn cảm thấy tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện không tầm thường, cho nên vẫn chưa đi ngủ.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến vài tiếng chó sủa, tiếp đến là tiếng sập cửa lung tung, Thẩm quả phụ vội vàng đứng dậy xuống giường đi mở cửa.
Là Tề Cửu trên người chồng chất vết thương, trong lòng ôm Úc Đình Phương đã ngất xỉu.
"Mau! Mau vào đi!" Sau khi hai người vào cửa Thẩm quả phụ quan sát bốn phía một chút, thấy bốn bề vắng lặng mới cài lại then cửa.
Đặt Úc Đình Phương lên giường, Tề Cửu thở hổn hển vội vàng uống liền mấy ngụm nước, kể lại chuyện đêm nay cho Thẩm quả phụ nghe.
Thẩm quả phụ vô cùng kinh ngạc, sau đó lại lo lắng hỏi thăm thương thế trên người Tề Cửu thế nào, có khó chịu chỗ nào không.
"Cháu không sao, dù gì ngày thường gân cốt cháu chịu đựng đã quen nên không bị nội thương.
Nhưng còn nàng thì không biết tại sao lại ngất đi." Tề Cửu dùng cằm chỉ vào Úc Đình Phương.
Thẩm quả phụ thấy mặt Úc Đình Phương đỏ bừng, tiến lên sờ thử cái trán nàng, bỗng nhiên biến sắc.
"Mau! Mau đi mời đại phu!"
Tề Cửu hoảng hốt, lại chạy ba dặm đi mời đại phu.
Đại phu chẩn đoán là do ngày thường trong lòng tích tụ nhiều ưu tư, hơn nữa còn bị kinh hách quá độ, hai cái đồng thời phát tác cho nên lúc này mới lên cơn sốt nhẹ.
Thường xuyên dùng nước ấm chà lau thân thể, tỉnh lại uống thuốc đúng hạn là được.
Đại phu còn đặc biệt dặn dò: "Tâm bệnh phải cần tâm dược.
Sau khi phu nhân tỉnh lại xin hãy trấn an phu nhân sau này không nên lại phiền lo sầu não."
Tề Cửu ra cửa tiễn đại phu, lại khuyên Thẩm quả phụ đi ngủ trước.
Thẩm quả phụ đi về phía trước ý vị thâm trường mà nhìn nàng một cái, nói: "Tiểu Cửu, dì biết tâm tư của cháu, chỉ là...!Không được kiếm củi ba năm thiêu một giờ." Tề Cửu cúi đầu, không đáp.
Dùng nước ấm lau mình cho Úc Đình Phương xong, thấy mặt nàng không còn quá đỏ nữa, hơi thở hỗn loạn cũng dần dần ổn định, Tề Cửu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có nàng và Úc Đình Phương, tựa hồ nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Nàng quan sát Úc Đình Phương thật kỹ.
Nàng nhớ rõ, trươc đây khi Úc Đình Phương ngủ luôn là vẻ mặt bình yên điềm tĩnh, không biết vì sao, hiện giờ Úc Đình Phương đã ngủ mà còn chau mày, ưu tư thật sâu.
Liệu một năm vừa qua, nàng đã trải qua những chuyện gì? Tề Cửu vừa tò mò lại đau lòng.
Thấy môi Úc Đình Phương có chút khô nứt, lại sợ nàng ban đêm không thoải mái, Tề Cửu rót ly nước ấm, dùng khăn ướt sạch sẽ thấm môi cho nàng.
Ánh mắt Tề Cửu như ngừng lại trên môi Úc Đình Phương.
Có lẽ là do hôm nay tâm tình thay đổi quá nhanh, nên trong nháy mắt Tề Cửu tựa hồ cảm thấy Úc Đình Phương như chưa từng rời đi, một năm qua chỉ là nàng bị trộm đi lúc mình vắng nhà mà thôi.
Nhìn mà xem, nàng không phải vẫn đang yên đang lành nằm ở đây đó sao? Lần trước thấy khuôn mặt nàng an giấc chính là sau khi nàng cùng Úc Đình Phương giường chiếu chi hoan, Úc Đình Phương mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc ấy nàng đã vui sướng thế nào, Úc Đình Phương đã dịu dàng ra sao, mọi thứ vẫn cứ rõ ràng ngay trước mắt.
Tề Cửu có chút miệng khô lưỡi khô.
Ma xui quỷ khiến lại vươn ngón tay ra, chạm vào môi trên Úc Đình Phương.
Tựa như có dòng tĩnh điện, Tề Cửu lại nhanh chóng rụt ngón tay về.
Tâm tình nàng có chút phiền muộn, đứng dậy uống miếng nước, lại ra ngoài sân đứng một lúc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hiện giờ ước chừng đã là rạng sáng, sơn thôn nhỏ vẫn chìm trong tĩnh lặng.
Trăng tròn đã treo trên đỉnh núi, những tia sáng trong veo rọi khắp thế gian.
Hết đi ra lại đi vào, lúc ấm lúc lạnh làm Tề Cửu rùng mình.
Đầu óc nàng bỗng rõ ràng hơn đôi chút.
Nàng không thể vĩnh viễn làm giấc mộng viển vông, không thể chiếm đoạt thứ không thuộc về mình.
Tề Cửu, không được kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nàng thở dài một hơi.
Khi Úc Đình Phương tỉnh lại đã là chuyện giữa trưa ngày hôm sau.
Thẩm quả phụ đang ở mép giường may đế giày, không nhận ra lông mi Úc Đình Phương mấp máy vài cái, chậm rãi mở bừng mắt.
"Ôi...!Dì Thẩm? Tiểu Cửu đâu..." Úc Đình Phương giãy giụa ngồi dậy, đầu nàng đau muốn nứt ra, trong lúc hốt hoảng còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Ở trong mộng nhìn thấy không quá rõ ràng, nàng xoa xoa mắt, thấy rõ là Thẩm quả phụ mới biết nàng không hề nằm mơ.
"Ái chà! Xem ra cô nương tỉnh lại rồi đấy!" Thẩm quả phụ buông việc trong tay, vội vàng đứng dậy lót cái gối sau lưng cho nàng.
"Có khát không, có đói không? Còn khó chịu không?" Thẩm quả phụ quan tâm hỏi.
"Không...!Không...!Con...!Con hổ...!Cháu nhớ rõ..." Úc Đình Phương nhớ mang máng ngày hôm qua Tề Cửu đi cứu nàng sau đó bị ngã xuống lầu, rồi sau đó mình bị một con hổ tha đi mất, sau đó nàng bi ai muốn chết rồi bỗng nhiên thần chí không rõ nữa.
"Ôi chao, có hổ nào đâu, là tiểu Cửu đấy!"
"Tiểu Cửu...? Không phải muội ấy..."
Thẩm quả phụ ra ngoài rót cho nàng chén nước, cao hứng phấn chấn nói: "Không phải là Tề Cửu đó sao! Cô không biết, tiểu Cửu của chúng ta lúc biến thành hổ ngẩng đầu mà bước, uy phong đến cỡ nào!" Thẩm quả phụ chỉ lo khen đứa cháu mà hoàn toàn không màng tới Úc Đình Phương đang lọt trong sương mù.
"Hả?..."
Thẩm quả phụ thấy Úc Đình Phương vẻ mặt mờ mịt, liền kể lại sự tình rõ hai năm một mười cho nàng nghe.
Úc Đình Phương nghe xong cả buổi không sao lấy lại được tinh thần.
Khi còn nhỏ xem qua rất nhiều tiểu thuyết chí quái, trong đó không thiếu những chuyện như là thú sẽ thành người, người sẽ hóa thú, chỉ là nàng không tin.
Còn nhớ lúc trước nàng cầm sách dò hỏi cha, cha cũng từng nói với nàng thế gian đúng là có loại sự tình này, chỉ là mình chưa được gặp mà thôi.
Cho tới tận bây giờ nàng mới được mở mang tầm mắt.
"Thế...!Tiểu Cửu hiện giờ ở đâu?"
"Ở trên núi."
"Ở đó làm gì? Săn thú sao? Đã sắp sang xuân, muội ấy..."
"Sau khi cô đi không bao lâu, nó liền ở lại luôn trên núi, nó nói nơi đó thanh tịnh, mới có thể không nhớ đến cô." Thẩm quả phụ ngữ khí nhàn nhạt, trong lời nói dường như