A Li vẫy hai cái cánh nhỏ, huy huy hai cái vuốt chân, bỏ chạy về phía Tây.
Bên ngoài sơn cốc là một mảnh sa mạc kéo không dứt, cát vàng và núi đá khô cằn dưới ánh sáng mặt trời chói chang, toát ra một luồng khí trắng như có như không, chậm rãi bốc lên không trung, vặn vẹo đến vô cùng lợi hại. Không khí phảng phất như là vật sống, õng ẹo làm dáng ở nửa thước phía trước.
A Li đi phía trêи cát đá, lại không cảm giác được độ nóng của mặt đất. Nàng thật sự muốn xem xem bàn chân của mình có phải đã nóng đến chín luôn rồi hay không, nhưng khổ nỗi bụng quá tròn, tầm mắt làm thế nào cũng không thể vòng xuống được.
Oán niệm của A Li sâu nặng —— vì sao gấu và hồ ly ở bên nhau lại sinh ra một con gà béo chứ ? ! Chuyện này không khoa học chút nào!
Nghĩ lại, thế giới này vốn cũng không khoa học rồi.
Động tĩnh ở bên kia sơn cốc đã dần dần bình ổn. A Li vùi đầu đi về phía trước, đi vào sâu trong sa mạc. Rừng xanh bao trùm vực Bắc cách nàng càng ngày càng xa, mắt thấy màu xanh sau lưng sắp dần dần biến mất hết.
Mặt đất bỗng nhiên chấn động lên.
A Li khẩn trương ngồi xổm xuống, hai cái cánh cũng theo bản năng xoè ra để giữ thăng bằng —— nàng rất béo , ngã sấp mặt xuống rồi lại đứng lên không được mất.
Bên người bỗng nhiên trồi lên một đống cát kỳ lạ! Đất đá từng luồng từng luồng đều thi nhau lăn xuống, đá lớn đá nhỏ đều không đầu không đuôi đổ xuống trêи người A Li.
A Li vẫy cánh, lảo đảo chạy trối chết.
"Rào rào —— "
Có cái gì đó lại từ dưới đất mà chui ra, thanh âm sồn sột như vậy chắc chắc là một con gì hay cái gì đó rất lớn rồi.
A Li quyết đoán nhảy về phía trước một cái, đưa cánh che mắt, còn bản thân đều vùi vào trong đất...
" Không nhìn thấy ta... Không nhìn thấy ta..."
Bốn phía chấn động liên tục, sa mạc như phảng phất biến thành một nồi nước sôi, kịch liệt lay động, A Li bị lực đẩy vô hình từ trong đất bào ra, bắn lên không trung gần một thước.
"Oanh —— đùng —— "
Nàng len lén trộm nhìn, chỉ thấy có mấy con rắn khổng lồ năm mài cuốn lấy một cái ngũ thải ban lan cự xà cuốn lấy một con xuyên sơn giáp (con tê tê), con xuyên sơn giáp ôm tròn lấy thân thể mình thành một trái cầu màu nâu lớn, chỉ chừa lại cái đuôi to tướng như một cái cưa bằng kim loại lung tung quét ngang, quét dọc.
Ngay lập tức, trong lúc đó cát bay đá chạy, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, trong lớp cát bụi mơ hồ đó, một cụm bóng dáng vĩ đại đang quanh cuồng chung quanh, tiếng máu thịt bị xé rách, tiếng rống giận dữ, tiếng va chạm hỗn tạp cùng nhau, giống một cái lốc xoáy vĩ đại, đem hết thảy toàn bộ xung quanh mình thổi quét vào. A Li đáng thương, trêи trời không đường xuống đất không cửa, chỉ có thể rút lại thành một khối nho nhỏ, run run.
Chung quanh vang lên một luồng thanh âm nhỏ vụn tất tất tác tác, trêи mặt đất hở ra một cái lại một cái gò đất, vô số xuyên sơn giáp từ trong đó đi ra.
"Thật to gan! Dám giễu võ giương oai ở Tây Vực của ta! Có Ngưỡng Sơn gia gia ta là thủ hạ của Tây Thiên Ma ở đây, còn không thúc thủ chịu trói? !"
A Li trộm nhìn lại, chỉ thấy con xuyên sơn giáp cầm đầu kia hóa thành một người mặc cẩm bào hoạ tiết đồng tiền màu nâu, một tay xoa thắt lưng, một tay chỉ vào cái đám đang đánh nhau, lỗ mũi hướng lên trời, bộ dáng không coi ai ra gì. A Li nhất thời trợn tròn mắt, dùng sức vẫy vẫy đôi cánh nhỏ, trong lòng kêu to: "Ê ê ê, Khuê nữ của vợ chồng Tây Thiên Ma ở đây này ! Đem ta trở về, thăng quan phát tài nha, ê ê!"
Tiếc là nàng bật nhảy nửa ngày cũng không bật được nửa thước, đem hết toàn lực hô to chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ —— pi, pi, pi...
Chỉ thấy lão nhân kia trùng trùng giậm chân một cái, tất cả xuyên sơn giáp bên cạnh cùng kêu lớn hét to, khí thế lên đến tận trời.
"Hừ." Từ trong trận chiến truyền đến một tiếng hừ nhẹ, hơi nũng nịu mị hoặc, "Chúng bây, dừng tay."
Đám quái vật đang lăn lộn với nhau chợt ngừng lại, một lát, một nữ tử người mặc lụa sa mỏng màu tím theo cát bụi đầy trời lười biếng đi ra. Theo sau lưng ả lại có thêm mấy nữ tử dáng người linh lung di động, sa mỏng che không được hoàn toàn thân thể, tăng thêm phong tình mê người ɖu͙ƈ cự còn nghênh.
Trêи người các nàng ít nhiều gì cũng mang theo vết thương, máu đỏ sẫm thấm ra trêи lớp da thịt trắng như tuyết, mấy con xuyên sơn giáp trẻ tuổi ánh mắt đều không dám nhìn thẳng .
Phía sau chúng nữ nhân, một người thanh niên mặc cẩm bào màu vàng sáng ôm đầu, sợ hãi rụt rè đi ra.
"Ngưỡng Sơn lão tổ..." Hắn co đầu rụt cổ kêu một tiếng.
Nữ tử đứng đầu y phục rực rỡ tiến lên trước một bước, mị nhãn như tơ đảo qua đám xuyên sơn giáp một vòng, ngón trỏ đè lên đôi môi đang chu ra, sẳng giọng: "Yêu ma Ngưỡng Sơn, uy phong thật lớn nha. Ta đây không phải cố ý xâm phạm , chỉ là, cái tên đồ tử đồ tôn này của ngài lừa gạt thân thể cùng tình cảm của Lục Lục nhà chúng ta, hiện tại hắn còn không chịu thu nàng về, ngươi nói làm sao bây giờ đây ?"
"Làm sao bây giờ?" Lão nhân Ngưỡng Sơn khô cằn vẫn y một bộ lấy mũi nhìn trời, "Đám mị xà các ngươi chuyên hấp thụ ma nguyên của người khác, không đánh chết ngươi đã tính là tốt lắm rồi ! Cút đi!"
"Đi ~" thanh âm của nữ tử y phục rực rỡ kéo thật dài, tựa như một dải lụa mềm, "Ta đi, ta đi còn không được sao!"
Nàng ta xoay động vòng ro không có xương, quay đầu bước đi.
A Li thở ra , nâng cánh lên lau