Hôm nay là sinh nhật A Li, tuy rằng nữ nhi A Li không thể trở về mừng sinh nhật, nhưng vợ chồng hai người vẫn là chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn ngon theo ý của bản thân cho con bé.
A Ngọc dùng thật móng tay nhọn thật dài màu đỏ như lửa gõ gõ lên trên cái bàn dài, thở ra một hơi, "Đồ Đồ à, khi nào thì đi làm mấy con quang hạc đưa tin như của tiên tộc mang về đây dùng đi? Cho dù nữ nhi không kịp trở lại, tốt xấu gì nó cũng có thể thông báo trước một tiếng, đỡ cho ta phải trông đứng trông ngồi đến tâm can cũng phát đau."
Điều Đồ gãi gãi đầu, một mặt bất đắc dĩ: "Làm mấy con cũng không có gì khó, vấn đề là, cái thứ đó phải rót linh lực vào mới xài được."
A Ngọc ủ rũ ủ rũ lệch đầu qua trên cái ghế dài tơ vàng: "Ma vực ta lớn như vậy, người thông minh lại nhiều, làm sao lại không tìm ra được một người làm một thứ tương tự như vậy được chứ!"
Ngoài điện bỗng nhiên có người báo lại: "Báo —— Tây Ma Thiên đại nhân, có đại vương Mối tộc cầu kiến! Hắn nói có tin tức của A Li đại nhân!"
Vợ chồng hai người liếc nhau, nụ cười theo khóe môi khuếch đại đến đuôi lông mày: "Mau, truyền hắn tiến vào!"
Thanh niên Nhĩ tộc đầu tròn chậm rãi đi vào trong điện.
A Ngọc nhẹ nhàng nheo mắt lại, nở nụ cười: "A, làm vua của một bộ tộc, thật thay đổi không ít đâu!"
Điều Đồ vô tội chớp mắt, nhìn thanh niên đầu tròn này nửa ngày, thật sự không nhìn ra có chỗ nào khác với lúc trước —— à mà lúc trước, hắn cũng chưa từng cẩn thận nhìn qua tiểu gia hỏa mềm mại yếu ớt này.
Nhưng mà phu nhân nói không giống, thì chính là không giống .
Điều Đồ gật gật đầu, rất có khí thế cười hai tiếng: "Không sai! Tinh thần hơn !"
"Phải không ?" Thanh niên đầu tròn chậm rãi nâng mặt lên, trên mặt lộ vẻ tươi cười làm người ta không đoán ra được, "Vậy thật đúng là nhờ phúc của nhị vị."
Mi tâm A Ngọc nhíu lại, "Hô" một tiếng kéo đôi chân dài bắt chéo lên, hơi nghiêng thân thể về phía trước một chút, thần sắc nguy hiểm: "Nói, chính, sự."
"Chậc!" Thanh niên con mối lộ ra một ngụm răng nanh, "Phu nhân thật đúng là người sâu sắc. Chính sự nha, nhắc đến cũng có chút dài dòng, bất quá, ta đây có hứng nói, nhưng nhị vị thì không nhất định có hứng nghe..."
Thần kinh thô như Điều Đồ lúc này cũng có thể cảm giác được không thích hợp , vừa trừng mắt, cánh tay đã bị A Ngọc chặt chẽ nắm lại.
A Ngọc cười duyên , ánh mắt nhỏ dài mị lại thành một đường, từ từ ngã người vào trong cái gối mềm lớn, nói: "Hôm nay vừa đúng là nhàn đến vô sự, ngươi cứ nói đi."
"Ha ? Ha ha, ha ha ha ha, " con mối nở nụ cười một hồi, chắp tay sau lưng đi thong thả hai bước, "Các ngươi đều là những đại nhân cao cao tại thượng, căn bản sẽ không quan tâm một con yêu ma nho nhỏ như ta vậy! A, ta mạo hiểm sinh mệnh, nghĩ hết tất cả biện pháp, mới đưa được tin tức quan trọng rằng Tây ma vực có nội quỷ truyền đến cho các ngươi, các ngươi tương kế tựu kế, đem đám phản đồ nọ một lưới bắt hết —— thế nào, cảm thấy bản thân mình thật thông minh, rất lợi hại, rất giỏi, có đúng không? !"
"Đó là tất nhiên!" Điều Đồ làm sao chịu được nửa điểm hùng khí, lúc này trùng trùng một chưởng đập vào trên bàn dài, "Nắm tay không đủ cứng rắn, chỉ biết chít chít eo éo như vậy có cái trứng mà dùng!"
A Li trấn an vỗ vỗ lên cái eo cứng rắn của con gấu, nhíu mày nói: "Nếu ta ta nhớ không sai, lúc đó liền luận công ban thưởng, phong ngươi làm Bạch Nhĩ Vương. Thế nào, chỉ một vị trí con mối vương cũng không thể thỏa mãn được ngươi sao?"
Âm cuối vừa rơi xuống, nàng lại liếc Diều Đồ một phen, sẳng giọng: "Đừng có làm hỏng thức ăn, không chừng nữ nhi có thể trở về đó!"
Trong mắt con mối lóe ra tia sáng sắc nhọn, khóe môi kéo tới mang tai, lộ ra hai hàm răng nanh lệch lạc không đều nhau: "Nếu các ngươi thật có lòng thưởng ta, nên giúp ta tăng lên thực lực! Chỉ há miệng nói phong cho ta cía chức Bạch Nhĩ Vương thì có ích lợi gì! Ai sẽ phục ta? ! Khi bọn họ cười nhạo ta, khi dễ ta, các ngươi lại ở nơi nào? ! Ha! Đừng có nói là giúp ta có thể diện, ta đường đường là vua của một bộ tộc, muốn gặp mặt các ngươi một lần, cũng phải bịa ra cái cớ —— các ngươi có để ta vào mắt sao! Đúng, các ngươi là đại nhân a, vĩnh viễn là bộ dáng cao cao tại thượng như vậy! Vĩnh viễn như vậy!"
Trên mặt Điều Đồ treo lên một chữ "mộng" thật lớn, ngơ ngác hỏi: "Ngươi nói gì? Ngươi có thể đem cái lời nói không biết xấu hổ đến như vậy mà nói như rất đúng lý hợp tình ? Giúp ngươi tăng lên thực lực? Ha, ha ha! Cơm muốn đút ngươi ăn luôn hay không? !"
A Ngọc chen vào một châm: "Sao ta lại nhớ nha, ngươi lúc đó cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể dập đầu đến đất gạch trên cung điện của ta thủng ra một lỗ lớn? Hôm nay ngược lại tới nơi này khởi binh vấn tội ? Thú vị nha. Chớ không phải là, có ai đó đã giúp ngươi tăng lên thực lực rồi sao."
Nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt béo của Điều Đồ. Điều Đồ vẫn khó chịu, cúi đầu lầu bầu "Sợ hắn cái trứng" .
Cái bụng trong nho nhỏ của con mối kia phảng phất như đang đựng đầy lời nói, không nói không được: "Hừ, hai người các ngươi là như thế này, mà người đường đường là ma tôn, cũng lại như thế này! Nói không thì ai chả nói được ? Nói nhiều như vậy có ích lợi gì? ! Cho ta làm Bắc Thiên Ma ? ! Ha ha, tức cười! Ta suýt chút nữa bị một tên nghịch tặc muốn đoạt vương vị giết chết, lúc đó các người ở nơi nào ? Ma tôn ở nơi nào? ! Giải quyết các ngươi xong, ta liền đi tìm A Li đại nhân cùng ma tôn tính toán sổ sách! Cái đám đại nhân các ngươi, vĩnh viễn chỉ biết mở miệng nói ngoa, lời dễ nghe hay không dễ nghe gì cũng chỉ biết nói ! Thực ra là một chuyện cũng không làm !"
"A, oán trời trách đất ." A Ngọc che đôi môi đỏ bừng, khanh khách cười ra tiếng, "Yêu ma tộc chúng ta, muốn tăng lên thực lực chỉ là chuyện quá đơn giản ! Ai không phục ngươi, ngươi liền ăn hắn nha! Ăn nhiều vào, thực lực tự nhiên tăng lên thôi. Ngươi đã nhát gan lại còn tiếc mệnh, hôm nay, lại từ chỗ nào mượn lá gan đến vậy? ! Hả? !"
Âm cuối mang theo uy áp của thiên ma, trùng trùng về con mối ở dưới điện.
Chỉ thấy trên người của hắn có ánh sáng vàng nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất, uy áp A Ngọc phóng thích ra bị bắn ngược trở về, giống một cỗ gió mang áp suất thấp thổi lên mặt vợ chồng hai người, ép kiểu tóc hai người thành một dạng không mấy đẹp mắt.
"Động thủ."Lời A Ngọc còn chưa dứt, thân thể đã cấp tốc lớn lên, cửu vĩ hồ vĩ đại nhẹ nhàng phe phẩy mấy cái đuôi xoã tung, đứng trong hang đá vĩ đại.
Rút kinh nghiệm trận đánh nhau lần trước, bọn họ liền sửa ma động lại thành lớn hết mức có thể, đủ để hai vợ chồng hai người hiện ra thần ma thân, còn đủ lăn vài vòng trong động.
Một cái đuôi hồ ly thật dài quấn lấy án bàn nặng nề, quăng lên cao rồi ném xuống.
Con Gấu kia tuy có chút không hiểu phu nhân vì sao đối mặt với một con mối nho nhỏ mà lại như lâm vào đại địch, nhưng hắn từ trước đến nay luyện được bản lĩnh nghe lời vợ, lúc này cũng hiện ra thần ma thân, giơ cây chùy bản mạng lên, không nói hai lời liền nện mạnh xuống!
Con mối cười như điên, không tránh không né, dùng thân thể của bản thân đỡ lấy một chùy này.
Ánh sáng kim quang chảy xuôi, con mối lông tóc vô thương.
"Hóa ra đây là bản lĩnh củaTây Thiên Ma đại nhân sao! Chậc chậc, chỉ có bấy nhiêu thôi à!" Con mối vừa trào phúng, vừa hiện ra thần ma thân.
Một tiếng động giòn vang như xé lụa quanh quẩn ở trong hang đá, cuồng phong cuốn mấy chậu chậu than đang hừng hực lửa lên cao hơn một trượng, một con mối vĩ đại đột ngột từ mặt đất mọc lên, nhưng lại muốn lớn hơn cả hai người A Ngọc cùng Điều Đồ cộng lại !
"A, khó trách." A Ngọc hì hì cười, nháy mắt về hướng Điều Đồ.
Điều Đồ giơ hai cây chùy lên, hít sâu một hơi, sau đó liền phát ra tiếng rống dài kinh thiên động địa. Đá vỡ vụn thành từng tảng lớn lớn nhỏ nhỏ bị chấn động rơi xuống, toàn bộ hang đá giống như nổi lên một hồi mưa đá to.
A Ngọc cười khẽ , quơ cái cái đuôi dài, bắt đầu tạo nên một luồng gió xoáy mãnh liệt.
Cuồng phong cuốn lấy đá vụn, tầm nhìn nhất thời chỉ còn một mảnh mơ hồ.
Vợ chồng hai người các chọn một góc độ xảo quyệt, đánh thẳng con mối!
Không nghĩ tới, một đong vô cùng hùng vĩ, những hòn đá nhỏ sắc nhọn cuồng quay cứng rắn đến như vậy, thậm chí trên cây chùy của Điều Đồ còn tóe lên mấy tia lửa, lực phản chấn còn làm cho bàn tay của con gấu run lên, nhưng con mối kia lại lông tóc vô thương.
Nó chỉ cần tùy ý vung tứ chi, là có thể thoải mái ngăn lại tất cả công kích của Điều Đồ A Ngọc —— mặc dù ngăn không được, kim quang hộ thể cũng sẽ bảo hộ nó khỏi bị bất cứ thương hại gì.
"Cái thứ đồ chơi tà môn này ! Nhìn có vẻ giống như bản mạng nguyên khí của đám tiên tộc!" A Ngọc tìm một chỗ cách ra, thì thầm với Điều Đồ, "Nếu như vậy, chỉ có thể dùng sức mạnh phá vỡ nó!"
"Được rồi!" Điều Đồ không nói hai lời, giơ chùy lên lại đập qua.
Cũng là muốn phá phòng ngự hộ thân, đó cũng không kết cấu yếu ớt gì, không cần phải sợ giã trúng chỗ yếu hại của đối phương.
Điều Đồ thả tay thả chân, giơ đôi cự chùy lên cao vụt xuống, phát ra tiếng gió rít mạnh mẽ.
Nhưng mà không làm nên chuyện gì.
Ngược lại con mối kia, dưới thế công như mưa rào của cuồng phong mưa đá, thật nhanh đã học xong cách chiến đấu như thế nào.
Rất nhanh, một cái chân sắc nhọn dài nhỏ liền đánh trúng bụng A Ngọc.
Chỉ nghe "Đùng" một tiếng giòn vang, nàng bị đánh bay ra ngoài, va chạm vào trên vách đá.
Trên bộ lông đỏ tươi, nhanh chóng thấm ra một vết máu.
"Phu nhân!" Mắt Điều Đồ híp chặt, phi thân đánh tới.
Phòng ngự phía sau lưng trống không!
Con mối ha ha cười lớn, giơ lên một cái chân mỏng lên, dễ dàng đâm xuyên qua một thân thịt dày của lão hùng.
"Phốc xuy!"
A Ngọc vừa đứng lên, liền thấy tiếng con gấu khờ nhà mình bị cắt qua bụng, toàn thân phóng lên trên cao.
"Ha ha, ha ha ha ha ha ha!" Tiếng cười cuồng loạn của con mối kia quanh quẩn trong hang đá, nó ra sức quơ quơ cái chân nhỏ phía trước, hất thân thể vĩ đại của Điều Đồ lên phía trên đỉnh.
"Cao cao tại thượng a! Ta cho các ngươi cao cao tại thượng a!" Hắn thoạt nhìn đã triệt để điên cuồng , "Ta mới không cần lưu lại đường sống! Dù sao đám đại nhân các ngươi, cho tới bây giờ cũng chưa từng chú ý đám bọ kiến ở tầng chót như chúng ta! Các ngươi là như vậy, ma tôn cũng là như thế này, chủ nhân khẳng định cũng sẽ như thế này! Chủ nhân ban thưởng ta thần lực, chỉ là vì hắn cao hứng mà thôi! Hắn căn bản sẽ không quản ta! Ha ha! Ta đã sớm biết là như thế này! Cho nên... Các ngươi đi tìm chết cho ta !"
"Điều Đồ! ! !" A Ngọc lần đầu tiên cảm giác được tay chân lạnh lẽo, từ trái tim nối thẳng đến lòng bàn chân.
Cả người nàng run run, dựa vào vách tường méo mó ngã ngồi xuống.
Ma khí trong thân thể Điều Đồ theo miệng vết thương điên cuồng chảy ra ngoài, mắt thấy , Điều Đồ sắp không thể duy trì không được thần ma thân !
Một khi biến thành hình người, cái chân trước của con mối vĩ đại kia có lẽ sẽ lập tức xé rách thân thể hắn!
A Ngọc biết giờ phút này biết nguy cấp đến cực điểm, nhưng cả người lại mềm mại, không nhấc lên nổi một chút khí lực nào.
'Vô dụng ... Ta không phá được phòng ngự của nó...' nàng kinh ngạc nghĩ, trong ánh mắt hồ ly dại ra , chảy xuống hai hàng lệ vĩ đại.
"Phu, khụ, phu nhân đừng, đừng lo lắng, xem phu quân ta như thế nào..." Điều Đồ phí công vung vẩy tứ chi