Đêm hôm đó, A Li đã biết cái gì gọi là tự tìm tử lộ.
Nàng bị Vân Dục Hưu đưa đến một nơi rất kỳ quái. Nơi này có chút giống như là hành cung nghỉ hè của bậc đế vương ở nhân gian, nhưng xung quanh lại yên tĩnh bất thường —— không có tiếng người, không có tiếng gió, không có tiếng ve kêu.
Khi bước chân lên nền gạch đá xanh mát mẻ nhưng nặng nề, nàng có thể tinh tường nghe ra được tiếng mấy hoa văn trên bộ hắc bào của Vân Dục Hưu cọ vào nền gạch phát ra xoèn xoẹt.
Trang trí trong cả tòa đại điện đều là hoa văn chìm, làm cho người ta có một cảm giác lắng đọng. Không phải là loại tối tăm đè nén, mà là loại tang thương dày nặng có thể cảm giác được phong cách cổ xưa.
"Đây là cái chỗ gì vậy ?" A Li hạ thấp thanh âm, nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói nàng như quay về trong gian đại điện trống trải, có vẻ dị thường yên ắng.
"Nơi không có ai quấy rầy." Vân Dục Hưu ý vị thâm trường lườm nàng một cái.
Khuôn mặt A Li 'pang' môt cái liền đỏ.
"Cái kia, ta kỳ thực còn chưa chuẩn bị tốt..." Nàng nói, "Ta còn là con non đi?"
"Phốc!" Vân Dục Hưu cười ra tiếng.
Hắn nắm cổ tay nàng, kéo nàng lại gần, híp mắt, nhẹ nhàng cắn răng, nói: "Ta rất thích... Ăn con non."
Mạt cười xấu xe trên khoé miệng xinh đẹp kia phải nói là làm người tim đập chân run.
Một giây sau, A Li bị ôm ngang lên, cảnh trước mắt thay đổi bất ngờ, nàng thấy một cái màn bố tinh xảo lại nặng nề bị tung lên giữa không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống.
Nàng đã rơi xuống một cái sạp dài trong điện.
Hai cánh tay bị hắn một tay nắm lấy, giữ chặt trên đỉnh đầu, hắn cười xấu xa đẩy đầu của nàng qua một bên, cúi xuống, cắn lấy mạch sau tai nàng.
A Li cảm thấy Vân Dục Hưu đời trước nhất định là một con ma cà rồng! Nếu không thì làm gì hắn cứ thiên tính mà hứng thú vô cùng với cọng mạch máu sau tai nàng chứ?
Bị cắn vài cái không nhẹ không nặng xong, A Li quỷ dị điều chỉnh tốt tâm tính —— quên đi, Vân Dục Hưu bộ dạng tuyệt đỉnh đẹp mắt, thực lực lại mạnh mẽ, còn không phong lưu, nam nhân như vậy nhặt được chính là kiếm lời rồi! Cùng lắm thì thì kết hôn trước yêu sau, lâu ngày sinh tình...
Huống hồ, hắn có thể làm gì được hay không còn chưa biết đâu ?
Vân Dục Hưu phát hiện nàng đang thất thần.
Giọng hắn mang theo cười nói: "Ta không biết làm?"
Trong lòng A Li m rùng mình.
Răng nanh của hắn giữ lấy vành tai của nàng, không nhẹ không nặng cọ cọ vài cái.
Thanh âm nặng nề chui vào lỗ tai của nàng : "Đúng là không biết... Vậy thì thế nào."
"Ôi?" A Li không nghĩ tới hắn sảng khoái thừa nhận như vậy, trong lòng kêu to không ổn.
Đây là tiết tấu muốn giết người diệt khẩu a!
Hoảng sợ chói lọi trong mắt nàng làm tâm tình hắn cực tốt.
Một luồng băng hàn theo uyển mạch của nàng lẻn vào, bộ váy đen xinh đẹp bện từ ma khí trên người A Li nhất thời không cánh mà bay!
A Li: "? ? ? ! ! !"
Làn da của Vân Dục Hưu mát lạnh, hắc bào của hắn hóa thành một tấm gấm vóc mỏng manh, bao lại hai người trên sạp.
A Li hoảng sợ phát hiện, động tác của Vân Dục Hưu phảng phất như một kẻ lành nghề!
Trong đầu nàng xẹt qua một loạt hình ảnh khắc băng vô cùng tỉ mỉ rõ ràng khi còn ở trong Dục Đều.
Nàng nâng ánh mắt lên, nhìn thẳng vào tầm mắt của Vân Dục Hưu.
Ánh mắt tối đen sâu không thấy đáy, A Li nhìn không ra giờ phút này hắn mang tâm tình gì. Dù sao không tràn ngập tình dục giống trong tiểu thuyết miêu tả là được rồi.
Đương nhiên, nàng cũng giống vậy.
Nàng cảm thấy bản thân giờ phút này hẳn là nên hoảng sợ mang theo một điểm trấn định.
Ngay lúc A Li cho rằng Vân Dục Hưu một giây sau sẽ bỗng nhiên thả lỏng nàng ra, sau đó cười ha ha, hắn lại không lên tiếng trước lời nào, đột nhiên liền công phá phòng tuyến của nàng.
"A!"
A Li bị công kích bất ngờ không kịp phòng, nàng theo bản năng cuộn mình lên, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng mà bị quản chế chặt chẽ, nàng cái gì cũng làm không xong.
Khoé môi Vân Dục Hưu cong lên, hơi lui nửa bước, lại một lần nữa khởi xướng công kích.
Trán A Li trong nháy mắt che kín một tầng mồ hôi tinh mịn, sắc mặt trắng bệch, môi mím chặt thành một đường.
Hắn ôm nàng một lát, đầu ngón tay ngưng ra một luồng ma diễm, ném vào trên thân thể của nàng.
A Li cảm thấy bản thân giống như được ngâm trong dòng nước suối ấm áp, đau đớn cùng khẩn trương đều giảm đi rất nhiều.
Thấy nàng không còn căng chặt người như con tôm nữa, Vân Dục Hưu liền bắt đầu không kiêng nể gì mà tiến lên.
A Li nhanh chóng cảm nhận được cái gì gọi là chỉ hận tay chân dư thừa.
Nàng tựa ót vào trên cằm của hắn, cắn răng, không để cho mình phát ra thanh âm kỳ quái nào, không để hắn thấy biểu cảm kỳ quái gì.
Giờ phút này A Li thầm nghĩ nói, kỳ thực chỉ cần phần cứng cũng đủ cường đại, cho dù là hệ thống với trang bị đơn giản nhất, khi vận hành cũng sẽ lưu sướng đến bay lên trời!
Nàng rất nhanh kiên trì không nổi , trong lồng ngực nghẹn ra một chuỗi nức nở.
Nếu là dựa theo tiến độ trong tiểu thuyết mà nói, hai người nên cảm thấy mỹ mãn ôm nhau ngủ, hoặc là hơi chút dưỡng tinh thần chuẩn bị chiến đấu thêm một lần.
Vân Dục Hưu đưa một bàn tay ra, nhẹ nhàng phủi phủi mớ tóc đầy mồ hôi dán vào trên trán nàng qua một bên.
Khi A Li ngẩng đầu nhìn hắn, cảm giác được hai người trong lúc đó phảng phất như đang trao đổi cái gì.
Trái tim nàng ngâm trong một dòng nước ấm dào dạt, nàng có thể cảm giác được hấp thu dòng năng lượng ấm áp này sẽ mang cho nàng giúp ích thật lớn. Mà từ trong ma tâm của nàng cũng thấm ra một dòng năng lượng thuần tuý như hàn ngọc, nhè nhẹ từng đợt từng đợt thấm nhập vào thân thể Vân Dục Hưu.
Sắc mặt Vân Dục Hưu bỗng nhiên thay đổi.
Con ngươi của hắn nháy mắt lui thành châm chọc.
Cái cỗ năng lượng này hắn đã quen thuộc mà !
Huyền... Hoàng!
Hoá ra, hoá ra !
Sát ý tăng vọt, hắn vô ý thức nhe nanh ra.
Con mắt buông xuống, trùng trùng rơi vào trên mặt nàng.
Khi đang muốn động thủ, gương mặt dữ tợn của hắn bỗng nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy hai gò má phấn nộn của nàng ửng lên như nhiễm đầy ánh nắng chiều, trong ánh mắt xinh đẹp nhưng chất chứa hơi nước, tầm mắt mê mang lại ỷ lại, đôi môi tinh xảo đỏ bừng hơi hơi mở ra, giống hai cánh hoa mềm mại. Hô hấp của nàng thoáng dồn dập, nhanh chóng phun ra từng ngụm hơi thở thơm ngọt.
Tay hắn chậm rãi duỗi đến cần cổ của nàng, trán kề trán, trầm thấp lại nguy hiểm hỏi ——
"Lại muốn cùng ta đồng quy vu tận? Hử?"
A Li đưa tầm mắt trống rỗng ngắm nhìn khuôn mặt hung ác nham hiểm dầy đặc của hình.
Nàng phát hiện tâm tình của hắn hình như phi thường kém, phi thường phi thường kém.
'Hỏng rồi, ' A Li nghĩ thầm, 'Mới vừa rồi chỉ sợ ta dè dặt quá mức , làm hắn hiểu lầm ta ghét bỏ hắn kỹ thuật không tinh... Nam nhân để ý nhất không phải chuyện này sao?'
Tròng mắt chuyển động, nàng vội vàng thổ lộ: "Không! Ta..."
Nàng theo bản năng nói lên một cụm từ không mấy ý nghĩa ——
"Ta muốn cùng ngươi dài đằng đẵng!"
Biểu cảm của Vân Dục Hưu như là bị gà mổ cho một ngụm.
Hắn dùng khuỷu tay chống cơ thể đứng dậy, cách nàng xa chút, con ngươi co