Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Phong Nguyệt hảo công tử


trước sau

Con gà nướng thật to ngoài giòn trong mềm, toả ra mùi thơm lá sen ngào ngạt, "vù" một cái đã bị một con chó con từ trên trời giáng xuống ngậm đi rồi!

A Li một ngụm cũng chưa ăn được.

Nàng ngơ ngác nhìn hai miếng lá sen lớn vốn dĩ thật nặng trong tay mình, lại cúi đầu nhìn nhìn nhóc thú con miệng ngậm con gà nướng, nằm trên đất còn hưng phấn quẫy đạp, lăn lộn lung tung, nhất thời không biết nên tức hay nên cười.

Trên người Vân Dục Hưu bỗng nhiên sát khí bắn ra bốn phía, hắn bắt lấy cánh tay của nàng, giải thích đơn giản: "Thanh Y!"

Tròng mắt A Li chuyển động: "Chàng đi bắt Thanh Y đi, ta bắt thằng nhãi chó con này mới được!"

Khoé miệng Vân Dục Hưu hung hăng co rúm lại: "Nó là Thiên Đế đó."

Âm thầm ghi nợ trong lòng cho A Li xong, Vân Dục Hưu không nói lời vô nghĩa, hai cái chớp mắt liền biến mất ở đường chân trời.

Thanh Y từ xa xa đã cảm ứng được hơi thở của Vân Dục Hưu, sớm đã quay đầu chạy trốn, trong lòng khổ không nói nổi.

Bên này của A Li thì là một cảnh tượng khác.

Đại ma vương Vân Dục Hưu ít nhiều gì thì cũng có chút cần sĩ diện, cho nên sau khi mua được gà nướng xong, hai người trốn ở mặt sau một cái hẻm hẻo lánh, chung quanh nửa bóng người cũng không thấy. Vì thế A Li yên lòng cởi áo khoác ra, nhanh như hổ đói vồ mồi, một phát bọc cả Thiên Đế bé con vào!

Áo khoác của nàng là do Vân Dục Hưu dùng ma khí ngưng thành, bé con tuy rằng nanh vuốt sắc bén, nhưng không cách nào cắt vỡ được.

A Li ôm này lấy một cục ấu tể lớn cỡ bánh xe, cùng nó đấu trí đấu dũng, vùng vẫy giãy giụa nửa ngày, rốt cục nó mới hết sạch khí lực. Nàng đem cái tên nhóc con càng lúc càng chống cự không kịch liệt này chuyển qua một tay, đưa bàn tay còn lại, theo phía dưới áo ngoài giật ra con gà nướng của nàng.

Tốt lắm, còn một cái chân gà hoàn hảo, chưa dính miếng nước miếng nào.

A Li đẩy xiêm y ra, đào bé con từ trong mớ áo khoác ngoài ra, để tránh nó bị ngộp chết. Chỉ thấy này bé con trừng đôi mắt ngập nước, hướng về phía nàng ủy khuất, miệng còn phát ra tiếng "Ô ô ô" .

Nàng quyết đoán đem cái đùi gà thơm phưng phức kia từ trên xuống dưới cắn sạch sẽ, sau đó nhét cục xương vào trong miệng bé con này.

"Ngô! Ô..."

Bé con giương mắt nhìn nàng, thấy nàng tâm vững như thiết, liền "Ca xích ca xích" cạp lên. Ăn một cái, liền phát hiện khúc xương này vừa thơm lại vừa giòn, bên trong còn có tuỷ xương vô cùng thơm ngọt!

Nó nhất thời muốn bốc lên trời .

A Li thuận thế rút áo ngoài về, đặt bé con này ở trên đất —— có gà trong tay, không sợ nó chạy trốn.

Chỉ thấy nó không nỡ lòng trong một chốc đã ăn hết cả cục xương đùi gà, nhè ra nửa cục, để trên mặt đất, chi trước cúi đầu nằm úp sấp, sau lưng lại nhóng lên thật cao, hướng về phía cục xương kia kêu to lung tung "A ô a ô" không ngừng, thân thể vừa xoay lại bật, ngậm cục xương kia vào miệng lại nhổ ra, lại ngậm vào miệng, lại nhổ ra...

A Li: Xem xét xong, đây là một con chó con.

Ấu tể Thiên Đế cắn cái xương đùi gà, chi sau ngồi lên, thu cánh và lỗ tai lại, chi trước chắp ở trước ngực, tha thiết nhìn chằm chằm A Li.

A Li "sách" một tiếng, rồi lấy cái cánh gà còn nguyên dấu răng, vứt cho nó.

Nó vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm nàng.

"Ngốc rồi ?" A Li ngồi xổm xuống, nhặt cái cánh lên đút vào bên miệng nó.

Nó le lưỡi liếm liếm, lườm A Li một cái, giơ một móng vuốt dài sắc nhọn dài lên, chỉ chỉ chỗ phần cánh hơi có nhiều thịt gà, lại chỉ chỉ miệng A Li.

A Li: "..." Lại còn phải nhiệt tình giúp nó cắn xương ra ? Còn có, cái ánh mắt bắt nạt kia là có ý tứ gì! Lại nữa! Trên cái cánh gà kia còn có dấu răng của nó nha, chó cắn qua rồi thì làm sao người có thể ăn chứ!

"Muốn ăn hay không!" A Li nhất thời nổi giận, đem hơn phân nửa con gà nướng bị gặm tứ tung đưa đến trước mặt con chó nhãi con, bản thân ôm cánh tay, khóe môi kéo cao, kiêu ngạo nhìn trời.

Ai không phải là con ấu tế kiêu ngạo sao !

Thiên Đế con thấy đỉnh đầu nàng "pốc pốc" dựng lên mấy cọng lông ngốc, bộ dáng giận sôi lên, trong khoảng thời gian ngắn nó cũng có chút túng. Nó ủy khuất há miệng ngậm lấy gà nướng, "Hự hự" cắn xuống, trong lòng lại có chút cảm thấy không tư không vị.

Nó dè dặt cẩn trọng cắn xong toàn bộ số gà, đem xếp đống xương gà ngay ngắn chỉnh tề chồng lên dưới chân A Li, sau đó ô ô kêu nàng.

A Li cúi đầu vừa thấy, nháy mắt liền hiểu ý của con ấu tể này —— nó bảo nàng đừng nóng giận , nó giúp nàng cắn xương ra hết rồi, xin nàng hưởng dụng.

A Li: "..."

Được rồi, nàng tha thứ con con chó ngu này .

A Li ngồi xổm xuống, ghét bỏ dùng đầu móng tay nhấc lên một cọng xương gà, từng cọng từng cọng đút nó ăn.

Bên trong ngõ hẹp, bỗng nhiên thổi qua một trận gió xuân.

A Li mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện sắc màu bốn phía trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, giống như dùng nước trong rửa sạch qua, ngay cả gạch đá xanh lót hai bên hẻm cũng trở nên sạch sẽ trong suốt, giống phỉ thuý tốt nhất. Gió mát phơ phất, mang đến sinh cơ dạt dào.

Một nhân ảnh xuất hiện tại đầu ngõ.

A Li giương mắt nhìn, nhất thời lại ngây dại.

Đó là một vị công tử như ngọc, nhìn có vẻ mong manh yếu đuối bệnh hoạn chỉ trong sách mới xuất hiện.

Hắn mặc trường bào màu trắng, sắc mặt tái nhợt, sắc môi nhợt nhạt, ngay cả chi tiết trên mặt mày cũng là nhàn nhạt, cả người phảng phất như một hồn hoạ bước ra từ một bức tranh thủy mặc mờ mịt thiển sắc.

Hắn đi đến gần, cúi mắt, cười khẽ.

Ý cười trong đôi mắt kia, phảng phất như phong nguyệt hữu tình.

Vị hảo công tử nhẹ nhàng hướng về phía nàng, vươn một bàn tay: "Đến đây."

Trận gió kia vừa đúng từ trên người A Li phất qua.

Nàng bỗng nhiên thấy tai nóng tim đập, máu cả người đều "Vù vù" chạy thẳng về trên ót, lưng lại hơi ê ẩm run run, giống như có dòng điện chạy qua.

Lại một giây sau, trái tim không chịu khống chế, "thẳng thắn" loạn nhảy lên, tay chân nhẹ nhàng phát run.

"Theo ta đi." Phong nguyệt công tử thanh âm dễ nghe cực kỳ, lưu luyến tao nhã, "Ta mặc dù ốm yếu, nhưng có thể cho nàng một đời bình an hỉ nhạc."

Sau khi nghe được thanh âm của hắn, A Li phát hiện chân mình cũng mềm nhũn rồi.

Nếu như không có Vân Dục Hưu, nàng khẳng định cho rằng bản thân mình nhất kiến chung tình đối với người nam nhân này. Nhưng đã có Vân Dục Hưu, vậy tuyệt đối không có khả năng —— dục vọng cầu sinh của nàng đến nay đều vô cùng mãnh liệt, nỗi sợ hãi đối với tử vong đủ để triệt tiêu bất luận sắc đẹp mê hoặc nào!

Huống chi, nam nhân này tuy rằng có vẻ như vạn người có một, nhưng nếu so sánh với Vân Dục Hưu, vẫn thấy thoáng kém cỏi hơn một chút. Tuy rằng nàng mỗi ngày đối diện với gương mặt suất khí ngất trời của Vân Dục Hưu kia đã có hơi bình tĩnh lại một tý, nhưng hắn vẫn là đẹp mắt nhất , không có ai hơn!

Vì thế A Li quyết đoán dựng thẳng một bàn tay lên: "Ngươi đợi chút! Để ta cân nhắc một lát."

Nam nhân này cũng không gấp, hắn cúi đầu cười, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chắp tay sau lưng rồi đi ra chỗ khác.

A Li ôm thằng nhóc Thiên Đế con lên, nhẹ nhàng hai bước đi đến trong góc, chỉ vào trán của bản thân lặng lẽ hỏi nó: "Khi ta nhìn người lúc nãy, chỗ này có cái gì kỳ quái không đó?"

Ấu tể Thiên Đế mở to đôi mắt đen ngập nước, quyết đoán lắc lắc đầu.

Trong lòng A Li càng thêm xác định .

Nàng biết Thiên Đế có thể nhìn được dục vọng của người khác. Mỗi khi nàng cùng Vân Dục Hưu nùng tình mật ý, hắn đều sẽ dùng một ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chăm chú vào giữa trán của nàng, giờ phút đó, A Li luôn có loại cảm giác như tình ý của mình bị hắn nhìn thấu. Mà mỗi lần hắn khẽ hôn lên giữa trán của nàng, cảm giác run rẩy đều sẽ thẳng đánh vào thần hồn của nàng.

Nàng thích một người, trên giữa trán sẽ có cái gì đó!

Cho nên nàng căn bản không có thích tên nam nhân bệnh hoạn này!

Cảm giác khác thường trên người nàng chính là... Trúng chiêu !

Trong lòng A Li có chút kinh ngạc cùng cảm thán —— hoá ra, tình yêu cũng có thể là cảm giác giả . Giờ phút này trên người nàng xuất hiện đủ loại khác thường, quả thật giống như biểu hiện khi mới rơi vào lưới tình vậy! Đối mặt với một nam nhân tuấn tú, thâm tình lại chân thành như vậy, nghe lời thề ước lưu luyến của hắn, không khỏi mặt đỏ tim đập, cả người mềm mại...

Đây thật đúng là một cú lừa quá chuẩn!

A Li vừa liếc mắt nhìn tên công tử cao

lớn vững chãi nhưng lại ốm yếu kia một cái —— hoá ra vì như vậy nên hắn mới bị vét sạch xương cốt như thế này nha !

Khi nghĩ tới cái này, trong lòng A Li nhất thời dâng lên một cảm giác khó tả .

Mỹ nam tử ốm yếu thì đúng là làm người đau lòng, nhưng sắc quỷ bị ho lao cũng chỉ làm người ghê tởm thôi .

Nàng bước một cái chân nhỏ ra, ôm con chó con của nàng vào lòng, lén lút nấng ná cũng đi ra khỏi con ngõ nhỏ.

Vòng quá hai con phố, bỗng nhiên cảm giác được một hơi thở ấm áp phà vào sau gáy. Da đầu nàng liền lập tức nổi da gà , bật nhảy về phía trước một cái, trừng mắt nhìn lại phía sau ——

Quả nhiên không phải là Vân Dục Hưu!

Tên công tử ốm yếu kia trên khóe môi vẫn lộ ý cười như gió xuân, đôi con ngươi mờ nhạt dưới ánh mặt trời lại lấp lánh sáng lên như viên đá quý.

"Bé ngốc, vì sao muốn chạy trốn chứ?"

A Li chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tên nam nhân này đã đứng ngay trước mặt của nàng. Nếu không phải là nàng ôm con chó con này, hắn có thể đã kề sát tới thân thể của nàng!

Trong lòng nàng nhất thời "ding ding dong" gõ lên cảnh báo.

Đừng nói đây là kế điệu hổ ly sơn của Thanh Y chứ ?

A Li âm thầm suy nghĩ: Điều động lực thiên địa vẫn cần phải luyện tập, cũng không chắc chắn có thể một kích đánh chính xác vào một người nho nhỏ thế này. Nếu như một kích không trúng, chẳng những khiến cho địch nhân nổi sát tâm, hơn nữa còn bại lộ át chủ bài của bản thân, thật sự không ổn.

Kế sách hiện giờ, tốt nhất là kéo dài thời gian chờ Vân Dục Hưu trở về.

Trong mắt A Li trong lòng đã định, bộ dáng nghiêm trang trừng mắt nhìn tên công tử ốm yếu: "Nam nữ thụ thụ bất thân!"

Hắn phốc một cái cười ra tiếng.

Hắn cũng không thèm che giấu nữa, thoải mái nói: "Ấu thú trong ngực nàng là giống đực, nàng thân cận với nó như vậy cũng không cảm thấy nam nữ phải có khác, cứ xem như là do không cùng chủng loại đi. Nếu cùng lý do đó, ta là người, nàng là thần thú, nàng và ta cũng không cần cố kị cái gì nam nữ thụ thụ."

Nụ cười của hắn càng thêm rực rỡ.

Ấu tể Thiên Đế nhe răng nanh, nhìn về phía tên nam nhân này phát ra tiếng rít gào.

"Ta là Tu Du Quân, " nam nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nắm tay đặt dưới môi dưới, chân thành nói, "Lời nói mới vừa rồi, phát ra từ chân tình của ta. Huyền Hoàng, nàng là thần thú điềm lành được trời định sẵn, nếu như nàng nguyện ý đến Thần Sơn ở, chắc chắn sẽ được tôn sùng, nhận được sự cung phụng tốt nhất. Nếu nang không muốn, cũng không có ai dám cưỡng ép nàng."

A Li lặng lẽ lui một bước.

Tu Du Quân không tiếp tục ép sát, hắn cũng thối lui một bước, nói: "Nàng không nên cùng với tên Thiên Đế nhập ma kia ở một chỗ, chỉ tổ làm lấm lem bộ lông của nàng. Đến đây đi, theo ta đi, đến Thần Sơn, nàng phải nhận được hỉ nhạc chân chính yên bình."

"Ta không đi thì sao?" A Li ôm ấu tể làm tấm chắn ở trước người.

Tu Du Quân ngóng nhìn nàng, ôn tồn nói: "Nàng thử hỏi trái tim của mình một chút, có muốn theo ta đi hay không?"

Trái tim A Li nhất thời "thẳng thắn" nhảy loạn, thật giống như là trong dạ lòng có một con nai con đang chạy.

"Hử ?" Giọng nói của Tu Du Quân càng thêm ôn nhu, "Tin ta, được không ? Nàng xem, nàng kỳ thực là nguyện ý cùng với ta , chẳng qua nàng sợ hãi, nàng sợ tên Thiên Đế nhập ma kia làm nàng bị thương. Không cần sợ, ta bảo vệ được nàng. Ở chỗ này của ta, không có bất kỳ ai có thể làm hại được nàng, nàng rốt cuộc sẽ không cần trốn Đông trốn Tây, không cần lo lắng hãi hùng nữa."

A Li cảm giác được bản thân "trong lòng vừa động" .

Trò này cũng quá lợi hại rồi!

A Li bình ổn hơi thở, trên mặt hiện lên chút thần sắc khó xử.

Tu Du Quân nói: "Nàng muốn , chẳng qua là một cái ổ ấm áp thoải mái, mỗi ngày vô ưu vô lự phơi nắng, tốt nhất thì có thêm một đôi cánh tay che gió che mưa cho nàng, đúng hay không? Mà tên Thiên Đế nhập Ma kia, dã tâm cùng vọng tưởng của hắn sẽ hủy diệt chính hắn, cũng sẽ hủy diệt tất cả xung quanh hắn. Cùng với hắn, nàng vĩnh viễn không có an bình, suốt ngày lo lắng đề phòng... Nhưng những cái đó đâu phải là nàng muốn , nàng không có dã tâm, nàng không muốn xưng bá, nàng thầm nghĩ muốn làm một con chim chóc an nhàn lười nhác."

A Li cảm giác được trong ngực của bản thân dâng lên một loại tình cảm kích động.

Nàng không tận lực chống cự, chỉ thuận thế liếc mắt đung đưa, trên mặt hơi lộ ra một chút khát khao.

Nàng phát hiện cái vu thuật này của đối phương thật sự là dùng rất tốt , chỉ cần học được một chút da lông thôi, đối phó với con ngốc điểu Vân Dục Hưu nhà mình nhất định mọi việc đều thuận lợi!

"Ngươi nói tiếp đi." A Li chớp chớp đôi mắt hắc bạch phân minh, "Ra chút sức lực, ta cảm thấy ta hình như sắp bị ngươi thuyết phục rồi."

Tu Du Quân: "..." Người cùng điểu bất đồng, người cùng điểu bất đồng.

Hắn gõ gõ mi tâm, kiềm chế khóe miệng run rẩy, tiếp tục khuyên nhủ: "Thần Sơn sừng sững vạn vạn năm, từ xưa đến nay đều là nơi đứng đầu chính đạo. Lũ yêu ma vốn trước nay am hiểu nhất là quơ đũa cả nắm, đổi trắng thay đen mê hoặc nhân tâm."

Hắn chỉ chỉ đám rêu phong dưới chỗ bóng cây ở chân tường, nói: "Chẳng lẽ có rêu phong mọc lên, là có thể phủ nhận hôm nay là một ngày mặt trời rực rỡ sao? Huyền Hoàng, theo ta đi, dùng tâm của chính nàng mà xem, mà nghe, mà cảm thụ. Nàng xem thế gian này, ngoại trừ yêu ma, còn có mối họa nào khác ?"

A Li nhìn thấy ngón tay hắn nhẹ nhàng động động ở bên người hắn, hai mắt nàng trống không, lặng lẽ cảm thụ quanh mình.

Trên mặt biển của thiên địa, vẫn còn con quái vật khổng lồ nằm úp sấp, nó như là rong rêu, cứ hợp hợp tan tan mà hợp thành nhất thể, màu sắc pha tạp. Cách bản thân không xa, có một cục "rong rêu" nữa màu sắc còn đậm hơn một ít, nó lại giống một con nhím biển hơn, trên người nó có vô số sợi tơ cực kỳ mỏng manh, liên kết trên đầu con quái vật khổng lồ kia, giờ phút này, một phần những sợi tơ trong số đó đang nhẹ nhàng lay động, A Li cảm giác được một loại "sóng chấn động" gì đó đang hướng về phía nàng đãng đi đãng lại, mỗi lần phất qua thân thể nàng, nàng đều rõ ràng cảm giác được tâm bản thân lại hơi hơi rung động, sau đó liền bắt đầu kích động lên.

A Li xác định , cái con "Nhím biển" đó nhất định chính là Tu Du Quân trước mặt!

Nàng hình như vừa mới phá được cái đại án gì đó nha! Chẳng qua cái con "nhím biển" đại diện cho Tu Du Quân này đang ẩn nên trong con quái vật khổng lồ kia, A Li cảm thấy mình tạm thời chưa thể nhấc lên một luồng sóng lớn như vậy trên biển thiên địa đến cắn nuốt nó.

"Ngươi nói thật sự rất đúng !" A Li dùng cánh tay ôm gọn ấu tể Thiên Đế vào lòng, chừa ra bàn tay vỗ hai cái, "Vậy trước tiên ta đi dạo trong tòa thành này nhìn xem một chút, ngươi cùng đi giúp ta xem không ?"

Nàng ra vẻ ngượng ngùng: "Người quân tử như ngươi vậy, chắc chắn không thể nào cự tuyệt lời mời của ta đúng không? Lúc vừa nãy còn nói nghe hay như vậy cơ mà."

A Li cảm thấy bản thân thật sự quá cơ trí rồi! Cứ như vậy, Tu Du Quân liền đâm lao phải theo lao —— nàng cũng chưa nói là có đi theo hắn hay không, chỉ là mời hắn cùng nàng đi dạo nhìn một cái, nếu như giờ phút này hắn ép buộc mang nàng đi, vậy những một đống lời nói hoa mỹ ban nãy chả lẽ thành đánh rắm à ?

Tu Du Quân lại một lần nữa nhăn nhăn mi tâm.

A Li rèn sắt khi còn nóng: "Bộ dáng ngươi đẹp mắt, nói chuyện lại dễ nghe như vậy, ta thật sự rất muốn cùng ngươi vừa đi vừa..."

Nụ cười của nàng bỗng nhiên cứng lại .

Một bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng nhéo vào trên gáy của nàng.

"Nói lại lần nữa."

Tổn thọ !

Thanh âm cặn bã lạnh thấu xương như này, nhất định không phải là của Vân Dục Hưu đâu !!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện