"Nói lại lần nữa." Giọng Vân Dục Hưu lạnh như băng vang lên ở sau người.
A Li muốn quay đầu lại xem, nhưng sau gáy bị hắn nắm chặt quá , không thể động đậy động gì được.
Tu Du Quân nở nụ cười, hắn cười giống như ánh trăng mông lung chiếu vào khe núi âm u. Hắn lại mở miệng, liền như có gió nhẹ lướt qua, kéo đi tầng lụa mỏng phủ trên trời đêm, lộ ra ánh trăng sáng rọi.
"Nếu như ngươi thật sự yêu thích nàng, sẽ không nên kéo nàng vào trong vũng bùn. Thiên Đế, ngươi có từng hỏi qua Huyền Hoàng, trong lòng nàng ấy hướng tới một cuộc sống như thế nào không ?"
A Li thấy mấy ngón tay Tu Du Quân cúi ở bên người lại một lần nữa động , giống như đang gảy một cây đàn mà không ai nhìn thấy.
Chợt, nàng rõ ràng cảm giác được Vân Dục Hưu ở phía sau nóng nảy hơn rất nhiều, bàn tay nắm ở trên cổ nàng hơi hơi phát lực, hô hấp cũng thô đi vài phần.
Tu Du Quân cười cười: "Ngươi không cần hiểu lầm, Huyền Hoàng cũng không phải là người đứng núi này trông núi nọ, chẳng qua cái ngươi cho nàng tới bây giờ không phải cái nàng muốn , trong lòng ngươi đầy âm u, ngươi chán ghét tất cả trên thế gian, coi mạng người như cỏ rác, chỉ có giết chóc mới bình ổn được ngọn lửa tối tăm trong lòng ngươi. Huyền Hoàng chính là thần thú điềm lành thánh khiết, nàng khát vọng an bình, thương hại chúng sinh. Vì ngươi, nàng cam nguyện sống trong vũng nước bùn, nhưng mà bản năng của nàng lại vĩnh viễn hướng tới ánh sáng. Thiên Đế, đừng miễn cưỡng nữa, buông tay đi!"
A Li cảm giác được nam nhân phía sau như biến thành một ngọn núi lửa băng đang chực chờ phun trào!
Bên trong nổ tung, nhưng bên ngoài vẫn phun ra khí lạnh.
Nàng biết Tu Du Quân lại dùng cái thủ đoạn nham hiểm mê hoặc nhân tâm kia, mà con ngốc điểu nhà mình đây tính tình vốn nóng nảy như vậy, khẳng định trúng chiêu .
Chuyện lớn không ổn rồi!
Bị hắn nhất dọa, đầu nàng dĩ nhiên trống rỗng, hoàn toàn không nhớ rõ bản thân vừa mới nói cái gì với Tu Du Quân ... Tóm lại chính là mấy lời như gặp dịp thì chơi... mấy lời thật đòi mạng...
A Li hoảng loạn xoay tay bắt lấy Vân Dục Hưu.
Nàng muốn nắm chặt tay hắn, lặng lẽ an ủi một hai, nhưng lại đã quên tay Vân Dục Hưu giờ phút này đang nắm trên gáy của nàng, quơ tay ra, nắm lấy hư không.
Đầu A Li giống như sắp đông lại, nàng cho rằng Vân Dục Hưu trốn nàng, dưới tình thế cấp bách, xoay tay ra sau lung tung liền chụp bừa về hướng hắn.
Ồ, hình như bắt được thịt .
A Li sợ hắn tránh thoát, năm ngón tay trùng trùng nắm lại.
"Shm..."
Phía sau truyền đến nửa tiếng rên như hít khí lạnh, bàn tay đang nắm trên gáy nàng biến mất. Chợt, một bàn tay to khác lại thẳng thừng đặt lên trên năm ngón tay không an phận của nàng, từng chút từng chút một mở các ngón đang khép chặt của nàng ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay hắn, còn bóp thật chặt như muốn trừng phạt vậy.
A Li chần chờ quay đầu lại, chỉ thấy thái dương của Vân Dục Hưu tóe ra gân xanh, đuôi mắt đỏ lên, cả người tản ra khí thế nói không rõ là gì, chỉ đơn giản khái quát mấy chữ —— muốn giết người.
Đối diện với tầm mắt của nàng, khóe mắt hắn giật giật nhảy lên, khóe môi cong lên một nụ cười thật dọa người.
"Rời khỏi ta?" Hắn âm u nói, "Chết cũng đừng nghĩ."
Trong lòng A Li lại một lần nữa thẳng thắn nhảy loạn lên, nàng phát hiện cảm giác này cùng với cảm giác tim đập chân rưng mới vừa rồi đối với mặt Tu Du Quân có sự khác biệt rất nhỏ.
Một cái là do bên ngoài tác động cộng hưởng làm bên trong rung động, một cái là phát ra từ sâu trong thần hồn, lát sau thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Tiếng cười của Tu Du Quân mang theo trào phúng: "Cố chấp giữ lấy thì đâu phải là yêu. Ngươi ngay cả buông tay cũng không dám, vậy như thế nào xác định được Huyền Hoàng thật tâm muốn ở cùng ngươi? Thiên Đế, ngươi đang sợ hãi. Ngươi sợ vừa buông tay ra, nàng sẽ trở về thế giới sạch sẽ thuần tuý kia của nàng, từ chỗ cao nhìn xuống ngươi, tinh tường thấy bộ dáng chật vật của ngươi khi giãy giụa trong vũng bùn. Ngươi thật ích kỷ, thật đáng thương. Bộ dáng dơ bẩn của ngươi, thật khó xem."
"Đừng mắc mưu!" A Li nói, "Hắn đang mê hoặc nhân tâm! Mới vừa rồi trong lòng ta cũng cảm giác được rất nhiều cảm xúc kỳ quái, hiện tại hắn giở lại trò cũ, muốn cố ý chọc giận chàng!"
Tu Du Quân cũng không hề tức giận, hắn nhìn A Li, cười đến mặt mày hớn hở, ôn tồn nói: "Thiên Đế tức giận, là vì ta nói trúng tâm tư của hắn. Nếu ta nói không đúng, hắn chỉ cười nhạt, chứ cần gì tức giận? Giống như vậy, Huyền Hoàng ngươi cũng là vì ta mà tâm động, ngươi thừa nhận là được. Lời mời mới vừa rồi của ngươi, ta đương nhiên không cự tuyệt, ta cùng ngươi đu chung quanh xem một chút nào."
Hắn ung dung, khoanh tay đứng ở một bên, bộ dáng nắm chắc phần thắng lợi. Loại thời điểm này, hắn đương nhiên sẽ không dùng sức mạnh, bằng không tất cả những gì hắn làm trước đến giờ đều sẽ thất bại trong gang tấc. Hắn chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, bất kể là Thiên Đế sụp đổ vẫn là Huyền Hoàng phản chiến, đều là kết quả hắn mong muốn.
A Li cảm giác được Vân Dục Hưu nắm lấy bàn tay của mình càng ngày càng chặt, ngay khoảnh khắc nàng cảm giác được đau đớn, nghe thấy ngón tay hắn phát ra tiếng gãy thanh thuý.
Đầu tiên nàng cho rằng hắn bóp nát tay nàng, chợt phát hiện, hắn dưới cơn nổi giận như vậy cũng không nỡ làm nàng bị thương, khi hắn mạnh mẽ thu lực lại, đã bóp nát xương bàn tay của bản thân.
A Li đau lòng không thôi.
Nàng thấy con ngươi Vân Dục Hưu biến sắc thành một mảnh màu đỏ đậm, nhưng vẻ mặt bình tĩnh làm người ta hết hồn.
Một cánh tay khác của hắn vốn đang mang theo một người, giờ phút này bị hắn nhẹ nhàng thả ở một bên. Hắn nhẹ nhàng bước ra một bước, A Li lại bỗng nhiên có ảo giác, nam nhân này sắp rơi vào vực sâu vĩnh viễn nhìn không thấy ánh sáng.
A Li bắt được hắn.
Vân Dục Hưu không quay đầu: "Buông tay."
A Li không buông.
Hắn nói: "Trên đất là Ngọc Li Hành."
A Li lắc đầu, ném ấu tể Thiên Đế tới một bên, hai cánh tay thon nhỏ xuyên qua hai bên hông Vân Dục Hưu, ôm chặt lấy bụng của hắn từ phía sau.
"Chàng nhìn ta một cái đi." Nàng nói.
Thân thể Vân Dục Hưu cứng đờ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được nàng dùng ngữ khí này nói chuyện, thật êm ái, như đang làm nũng.
Tối tăm táo bạo trong lòng bỗng nhiên liền biến mất rất nhiều, hắn hơi chần chờ, hơi hơi xoay người lại.
A Li kiễng chân, đặt cằm lên trên bờ vai của hắn, đôi mắt trong trẻo giống như được phủ một tầng hơi nước, cứ như vậy, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
Đôi môi đỏ bừng nhẹ nhàng vừa động, thanh âm của nàng giống như tiếng nàng tiên cá câu hồn đoạt phách, nàng nói: "Ta rất thích chàng."
Hắn nhìn thấy