Hai người dắt tay nhau đi thẳng ra cổng trường.
Trên đường đi, Lạc Ân đã cố gắng bỏ tay ra nhưng người nào đó không chịu, cứ như thế kéo cô đi.
Lạc Ân nghi ngờ, nếu quen thêm được hai ba ngày nữa, hắn sẽ trực tiếp bế người đi luôn mất!!!!
Giờ này đáng lẽ học sinh đã về gần hết nhưng nhờ phước của hai người, còn kha khá học sinh ở lại để hóng chuyện, vậy nên dọc đường đi, họ thu được không ít cái nhìn đầy hứng thú, bao gồm cả thầy cô.
Phương Bình và Ngô Tùng cũng đang nói về việc của hai học sinh không coi ai ra gì kia.
Dù sao, chúng cũng đều là học sinh thuộc lớp của họ.
"Cố Mạc Phong đúng là làm cho tôi mở mang tầm mắt đó thầy Ngô!".
Phương Bình nhìn hai thân ảnh đang đi ra khỏi cổng kia, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, nhưng phần nhiều, không hiểu sao cô lại cảm thấy chúng nó rất xứng đôi.
"Lạc Ân lớp cô cũng làm tôi bất ngờ lắm đấy.
Tôi không ngờ cô bé sáng mới nhập học, chiều đã hạ gục được thằng nhóc thối kia!!!".
Có trời mới biết, hắn khi vừa biết được tin đã sốc như thế nào! Cái thằng nhóc trời đánh kia, trước giờ có thèm để ý đến ai đâu, vậy mà bây giờ, tìm hết cách để lừa con gái nhà người ta về nhà.
Hắn không sốc mới lạ.
"Chúng nó đã thế rồi, giờ chúng ta nên xử lí thế nào đây?".
Tuy cô thật sự thấy hai đứa trẻ xứng đôi nhưng không thể không xử phạt được.
Dù sao, đây cũng là trường học, còn có nhiều học sinh đang nhìn chằm chằm kia kìa.
"Còn sao nữa, mai gọi hai đứa lên viết kiểm điểm, đưa ra lời hứa sẽ không yêu đương trong trường học, không làm ảnh hưởng đến học tập, không ảnh hưởng đến các bạn và thầy cô thôi.".
Hai cái đứa này cũng thật tình, thích nhau cứ phải để cho cả trường biết.
Giờ thì hay rồi, hiệu trưởng cũng biết rồi, đang chờ câu trả lời kia kìa.
Sau đó, hai người không nhịn được cùng phì cười.
"Thanh xuân thật tốt, thầy Ngô nhỉ?"
"Đúng vậy, thanh xuân thật tốt.
Nhưng hiện tại cũng tốt, chúng ta nên trân trọng hiện tại mới là tốt nhất, cô Phương!"
Phương Bình khựng lại, hơi lúng túng.
Bầu không khí lúc này của hai người hơi khó nói.
Anh đến tôi đi, mày qua mắt lại.
Cuối cùng, vẫn là Phương Bình da mặt mỏng, cô vội chào tạm biệt Ngô Tùng rồi rời đi.
Phương Bình bước đi vội vàng, gần như là hốt hoảng biến mất.
Ngô Tùng nhìn theo bóng người dần biến mất, lúc này trên mặt không còn cười đùa nữa, mà là như đang suy nghĩ cái gì, đứng đó hồi lâu rồi mới rời đi.
Lạc Ân và Cố Mạc Phong lúc này đã đứng ngay cổng trường, trước mặt là xe đưa đón riêng của Cố Mạc Phong, ngay bên cạnh là xe của Lạc gia.
Hai người nhìn xe, lâm vào trầm mặc.
Họ vậy mà quên mất cái này, bây giờ nên đi xe nào đây? Chẳng lẽ mỗi người một ngã.
Họ có chút không nỡ.
Vậy nên, cả hai không hẹn mà cùng cầm tay nhau chặt hơn nữa, sau đó nhất trí gọi điện cho tài xế, bảo họ về nhà trước.
Tài xế của Cố Mạc Phong thì đã quen với việc này, nghe lời rời đi.
Nhưng tài xế nhà họ Lạc không thể như vậy, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên cô chủ đi học, nếu về trễ thì ông bà chủ sẽ lo lắng chết mất.
Vậy nên hắn giữ điện thoại, ngẩng đầu tìm kiếm cô chủ của mình.
Không thấy thì thôi, vừa thấy, hắn lập tức hốt hoảng.
Cô chủ thường ngày lạnh nhạt nhà hắn, vậy mà giờ đang nắm tay một nam sinh, đứng ngay cổng trường mà nắm tay!!!
Tài xế Lạc gia nhìn sang thiếu niên bên cạnh, lại còn giật mình hơn nữa.
Cô chủ của hắn nắm tay con trai, còn là con trai nổi tiếng quậy phá của nhà họ Cố.
Không được, không được rồi, hắn phải gọi điện báo ngay cho ông bà chủ!
Sau khi gọi điện cho tài xế, Lạc Ân lại gọi điện cho cha mẹ, nói hôm nay đi về với bạn, không