Cuối cùng, Cố Mạc Phong vẫn không đưa Lạc Ân về tận cửa nhà họ Lạc, chỉ ng ở dưới một bóng cây cổ thụ, nhìn Lạc Ân đi vào nhà.
Bóng cây phủ lên người Cố Mạc Phong khiến thân ảnh hắn mơ hồ không rõ.
Hắn đang chờ, chờ cô quay đầu lại, nhìn hắn.
Hắn muốn cô cũng có cảm xúc giống hắn, lưu luyến hắn rời đi.
Nhìn cô sắp biến mất khỏi tầm mắt hắn nhưng còn chưa chịu quay đầu lại.
Hắn hơi gấp gáp, hơi tủi thân, cô không lưu luyến hắn vậy à?
Lạc Ân vốn định cứ thế bước vào nhà luôn, nhưng thật sự cô không thể làm lơ cảm giác bị nhìn chằm chằm sau lưng được.
Cô hơi mím môi, xoay người lại, đi về phía người kia.
Cố Mạc Phong còn đang nghĩ xem mình có nên cứ vậy đi thẳng tới chỗ cô, vào nhà cô luôn không thì đã thấy cô quay lại, đang đi từng bước, từng bước về phía hắn! Đôi mắt của Cố đại ma vương ngay lập tức tỏa sáng lập lánh, sáng như cái đèn pha ô tô luôn rồi.
Cô thấy vậy thì không khỏi buồn cười.
Hình như ở thế giới này, hắn bộc lộ cảm xúc nhiều hơn trước, còn có vài phần...ừm...ngây thơ đáng yêu? Lạc Ân bị ý nghĩ này dọa sợ, cái tên này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều đen, giỏi nhất là tính kế người khác, ngây thơ đáng yêu hợp với hắn sao?
Dưới cái nhìn nóng bỏng kia, cô đi đến trước mặt hắn, duỗi tay, lấy một thứ từ trong túi áo ra, đưa cho Cố Mạc Phong, nói: "Cầm lấy, về đi.".
Sau đó cũng không chờ hắn phản ứng đã nhanh chóng chạy vào nhà.
Đùa cô à, còn ở lại đó, cô đoán không lầm thì chắc chắn mình lại bị ôm hay làm gì đó rồi.
Tuy cô để hắn trong lòng, nhưng da mặt cô cũng không dày đến mức đứng gần nhà mình để ôm ôm ấp ấp đâu!
Cố Mạc Phong nhìn vào lòng bàn tay, là một viên kẹo chanh.
Hắn chưa kịp vui vẻ, ôm lấy người thì người đã chạy mất.
Nhìn bộ dáng chạy thoát của cô, lại nhìn viên kẹo chanh kia, Cố Mạc Phong bật cười.
Tuy hơi tiếc vì chưa được ôm cô, nhưng hắn phát hiện ra một điều.
Đó là chỉ cần hắn tỏ ra đáng thương hay tương tự như vậy, cô sẽ dễ dàng thỏa hiệp mà để ý đến hắn.
Nghĩ đến đây, độ cong khóe môi lớn hơn một chút.
Hắn cũng không nhìn nữa, xoay người rời đi.
Lạc gia.
Lạc Ân vừa bước vào phòng khách thì suýt chút nữa bị dọa trượt chân, may là cô phản ứng nhanh, vội dựa vào tường mới coi như đứng vững.
Trong phòng khách, cha mẹ Lạc, chú tài xế, người hầu, vệ sĩ hầu như đều có mặt đầy đủ, gương mặt ai cũng căng thẳng như gặp phải địch, thấy cô bước vào, mọi người mới cùng thở phào một hơn.
Họ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ chờ Lạc Ân gọi một tiếng báo nguy, họ sẽ ngay lập tức xuất phát.
Cô nhìn khí thế này của Lạc gia, nhất thời không biết chuyện gì, đi đến ngồi cạnh mẹ Lạc, hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?".
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, bằng không, sao mọi người lại căng thẳng như vậy? Lạc Ân đã xác định họ là người thân của mình thì đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cha mẹ Lạc phức tạp nhìn Lạc Ân, sau đó cho vệ sĩ và người hầu lui xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, xác định cô không có việc gì mới yên tâm.
Nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, thì dù cho là đại gia tộc như Cố gia kia, họ vẫn sẽ không bỏ qua đâu!
Cha Lạc nhìn mẹ Lạc, ra hiệu bà nói chuyện với con gái, còn ông thì nói một tiếng hai mẹ con nói chuyện đi rồi nhanh chóng lên lầu.
Dù sao, việc này để phụ nữ nói chuyện với nhau cũng dễ hơn.
Mẹ Lạc nhìn con gái, úp mở một hồi cuối cùng cũng nói ra miệng: "Tài xế nói thấy con cùng con trai nhà họ Cố...nắm...đi cùng nhau.".
Bà thật sự không mở miệng nói ra từ nắm tay đó được.
Con gái bà xưa nay lạnh nhạt, không làm ra hành động thân mật với cả bà, nay lại nắm tay một nam sinh, thế nào bà cũng cảm thấy bất ngờ, còn có chút ghen tị nữa, được nắm tay cải trắng nhà bà, nghĩ thế nào cũng thấy thằng nhóc đó được hời!
Lạc Ân nghe lời Lạc phu nhân nói, lại nhìn biểu cảm kia của bà, trong lòng liền hiểu rõ.
Cô thầm than, nhưng dù sao họ cũng biết rồi, cô cũng xác định ngay từ đầu người trong lòng cô là người kia, vậy nên chỉ có thế sớm nói ra, tránh phiền phức về sau.
"Mẹ, hắn đã ở trong tâm con rất lâu rồi.".
Lạc phu nhân giật mình.
Bà nhìn con gái