Rất nhanh, thức ăn nóng hổi được người phục vụ bưng đến, bày ra bàn.
Người phục vụ lại là người lúc nãy suýt chút nữa đổ canh, anh ấy nhìn hai người mỉm cười chân thành, nói một tiếng cảm ơn nữa.
Sau đó, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Lạc Ân, liền nhìn sang Cố Mạc Phong, nụ cười càng sâu hơn.
Lạc Ân đương nhiên nhận ra được cái nhìn sâu xa của người phục vụ, cô tuy không quan tâm người khác nghĩ sao nhưng chung quy da mặt không được dày như ai kia, xấu hổ lườm người kia một cái.
Cố Mạc Phong nhận được cái lườm kia, máu trong người lại không nhịn được sôi trào.
Cô không biết cái liếc mắt này của mình có bao nhiêu quyến rũ đâu.
Quyến rũ trong vô tình mới là loại quyến rũ làm cho người ta chết chìm nhất.
Cô gái này, thật muốn giấu cô đi, không cho ai nhìn thấy dáng vẻ nà của cô hết mà!
Suy nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt, hắn lại làm như vô tội cười cười nhìn cô.
Hai người cũng không trêu đùa nhau nữa, động đũa dùng cơm.
Lâu như vậy, họ quả thật đói lắm rồi.
Hôm nay cũng là một ngày đặc biệt, vậy nên cả hai không hẹn mà cũng ăn nhiều hơn thường ngày một chút.
Cố Mạc Phong ăn thì ăn cũng không quên gắp thức ăn cho cô, gặp món tôm, cũng không nói hai lời, đeo bao tay vào lột vỏ, sau đó đem bỏ hết vào bát của cô: "Ăn nhiều một chút".
Cô gầy quá, dù eo cô rất nhỏ, ôm rất thích nhưng hắn vẫn muốn cô có thịt hơn một chút, như vậy mới khỏe được!
Lạc Ân của chúng ta nhìn cái bát cơm giống như cái núi nhỏ, khỏe môi giật giật, cô quả thật ăn không hết nhiều thức ăn này đâu.
Vậy nên, cô nhanh chóng gắp một nửa bỏ qua chén của hắn, yêu cầu hắn ăn hết.
Cố đại ma vương trước đây không ăn đồ ăn người khác đã chạm qua thấy vậy, liền vui vẻ ăn ngon lành.
Lúc ăn cơm, hai người không mở miệng nói quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nhau.
Bầu không khí im lặng nhưng lại ấm áp đến lạ.
Điều này làm Lạc Ân nhớ lại trước đây, lúc ấy, hắn, cô và sư thúc Cố Lê cũng ngồi ăn cùng nhau như vậy.
Sư thúc quả thật nói rất nhiều, vừa nói vừa ăn lại vừa uống rượu, cả người không có chỗ nào đứng đắn, làm cho Cố Mạc Phong ngứa mắt, thầm bỏ ớt vào phần cơm, hại thúc ấy ăn xong khóc ròng.
Lúc ấy, phải nói là bữa cơm nào cũng gà bay chó sủa.
Chung quy, ở thế giới ấy vẫn có rất nhiều hồi ức không thể nào quên được.
Nghĩ đến đây, Lạc Ân không khỏi nhớ đến Cố Lê, không biết sau khi cả cô và sư phụ mất tích, thúc ấy sống thế nào nữa...
Cố Mạc Phong nhận ra