Lạc Ân nhìn thấy cô ta như vậy, cũng không còn hứng thú chơi với cô ta nữa, liền hơi cong khóe môi, nói: "Thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, tớ cùng Mạc Phong cũng không trách cậu, cậu đi nói chuyện với người phục vụ nhé? Mình đi trước đây".
Nói rồi cô nhìn sang Cố Mạc Phong, thấy hắn vậy mà đang cười nhìn mình, cô hơi không hiểu, hắn liền nhanh chóng nói cho cô biết: "Mạc Phong đưa cậu đi ăn nhé?"
Cô cuối cùng cũng hiểu, thì ra người này chỉ vì cô gọi một tiếng Mạc Phong liền vui vẻ đến vậy.
Lạc Ân nghĩ như vậy liền muốn cười, nhưng ngại mặt mũi, cô nắm lấy tay hắn, gật đầu, ra hiệu có thể đi được rồi.
Quản lý nhìn hai người, cũng nhẹ nhõm cả người.
Cũng may hôm nay bên cạnh Cố thiếu gia có cô gái này, nếu không, sợ mọi chuyện không dừng lại dễ dàng như vậy đâu.
Dù sao, danh tiếng của Cố thiếu gia cũng còn ở đó.
Cô gái này chắc hẳn rất đặc biệt nhỉ? Nhìn cậu ấy cười vui vẻ chưa kìa, nhìn sao cũng thấy hơi ngốc ngốc.
Phanh! Quản lý bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, suýt nữa thì trượt chân.
Nguy hiểm quá mà!!!
Cuối cùng cũng đến được phòng ăn đã đặt trước.
Hai người đồng thời thở phào, tại sao ở cạnh nhau ăn một bữa cơm cũng nhiều rắc rối như vậy? Nhưng không sao, coi như có thêm kỉ niệm đáng nhớ đi.
Cố Mạc Phong nhanh chóng kéo ghế ra cho Lạc Ân, đợi cô ngồi xuống liền kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, ngồi xuống luôn.
Tính ra, đây là lần đầu tiên hai người ngồi ở cạnh nhau tuy đã ôm hôn qua.
Nhưng cả hai đều không cảm thấy tiến độ của họ nhanh.
Lạc Ân thì là vì cô đã đợi chờ rất lâu rồi, còn Cố Mạc Phong, tuy hắn không nhớ gì nhưng thâm tâm hắn cũng nói cho hắn biết, đáng lẽ hai người họ đã ở bên nhau lâu rồi.
Hắn thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó, hắn liền tự giải đáp.
Chắc chắn là vì hắn quá thích cô nên mới nghĩ rằng hai người phải quen nhau sớm hơn mới đúng.
Hắn nghĩ như vậy đấy.
"Phục vụ, dọn thức ăn lên đi".
Hắn sợ cô đói, vừa ngồi xuống đã yêu cầu mang thức ăn lên.
Nhìn người phục vụ đi rồi, hắn liền ngay lập tức ôm lấy người bỏ lên đùi, cuối đầu xuống lấp lấy đôi môi kia.
Lạc Ân: "???"
Cô cũng thật không ngờ người này có thể hành động như vậy.
Không phải vừa rồi mới hôn xong rồi sao? Giờ mới trôi qua bao lâu chứ? Nhưng hắn thích như vậy, cô cũng không ngăn cản, để im cho đại ma vương muốn làm gì thì làm.
Cố Mạc Phong cũng không ngờ mình là người như vậy, trước đây, hắn tự nhận là một người thanh tâm quả dục, lúc nghe mấy đứa con trai thảo luận chủ đề này còn khinh thường, quay đi chỗ khác, ai mà ngờ được, một khi nếm được lại khiến con người ta như bị nghiện như thế này cơ chứ.
Môi cô quả thật quá ngọt, lại mềm mềm, cả người cô luôn có một hương thơm mà hắn không biết là mùi gì hấp dẫn hắn, làm hắn muốn dừng mà không được.
Nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng môi lưỡi giao nhau, tiếng nước, tiếng hít thở của hai người.
Ngay tại lúc Lạc Ân nín thở tới mức khuôn mặt đỏ hết cả lên, sắp không chịu đựng được, Cố Mạc Phong mới