Cứ thế Lạc Ân mơ mơ hồ hồ gia nhập trận đấu; mơ mơ hồ hồ giết đi bọn thú dữ vòng 1; mơ mơ hồ hồ rút thanh kiếm *Lạc Ngân ra, một mình hạ hết 10 đối thủ vòng 2; mơ mơ hồ hồ đứng trước gương Lộ Pháp, nghiệm ra được 3 loại pháp thuật: Thủy, Hỏa và Thổ.
(*Lạc Ngân kiếm chính là thanh kiếm do chính sư phụ nàng là Cố Mạc Phong luyện chế riêng cho nàng trước khi mất tích.)
Từ đầu đến giờ, người kia vẫn chưa lộ mặt.
Mà nàng vẫn cứ ngẫn người vượt qua vòng này đến vòng khác.
Trong đầu nàng trống rỗng, cứ có việc gì liên quan đến hắn, nàng đều như thế.
Tuy lợi hại đến mức người khác câm nín, nhưng trên người nàng cũng có vài vết thương, tuy không sâu nhưng vẫn như những đóa hoa kinh diễm nở rộ trên bạch y tuyết trắng.
Không bất ngờ khiến cho người khác dù biết nàng lợi hại vẫn không khỏi thương tiếc.
Giờ đã là nửa đêm.
Vòng cuối cùng sắp được bắt đầu.
Lạc Ân như cũ đứng lặng người một chỗ, không biết đang có rất nhiều ánh mắt lưu luyến trên người mình.
Trong thâm tâm Lạc Ân lúc này:
Sư phụ sao vẫn còn chưa đến?!!
Đã nói sẽ chờ ta đạt được Vương mà!!!
Nhưng mà sao các ngươi cứ nhìn ta chằm chằm thế!!!! Ta biết ta lợi hại!! Ta biết ta dung mạo kinh diễm được không???
Thiếu nữ nào đó đang gào thét ở trong lòng, nhưng cái vẻ mặt lạnh tanh kia thật sự đã đánh lừa mọi người.
Nếu mà để họ đọc được mấy cái suy nghĩ dở hơi này thì…
Tâm thần phân liệt là có thật!
Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn từ phía sau nắm lấy cổ tay nàng, kéo lại.
May mà nàng phản ứng nhanh.
Lạc Ân nhanh chóng xoay người, tránh đi bàn tay to ấy, đang định bẻ cổ tay người nọ thì ngửi được mùi hương quen thuộc.
Nàng lập tức buông tay, mặc kệ người kia kéo mình vào lòng.
Sau đó bị tiếng cười khẽ trầm thấp kia làm cho triệt để hóa đá:
“Ân Ân sao lại tới đây? Nhớ phu quân sao…”
Lạc Ân: ???...!!!
Đây là giọng sư phụ đúng không? Cuối cùng người cũng tới rồi! Lồ ng ngực ấm áp thiệt nha.
Nhưng mà khoan! Phu quân là cái quái gì???
Đang chuẩn bị hỏi người kia cho rõ ràng.
Ai ngờ người đã cuối mặt xuống.
Lúc này người nọ ở rất gần nàng, môi của y gần như sắp chạm vào cần cổ của nàng.
Xung quanh nàng toàn là mùi trầm hương quen thuộc.
Đầu óc Lạc Ân chính thức chết máy.
Cố Mạc Phong không dấu vết ngửi lấy mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng, khoan khoái trên người thiếu nữ.
Vốn chỉ là nhân cơ hội để đánh dấu chủ quyền cùng tuyên bố với mấy người không có mắt kia, nhưng khi thật sự ôm nàng vào lòng, mùi hương của nàng khiến hắn trầm mê, không thể không chế thêm được mà tham lam lại gần hơn nữa.
Mười năm rồi, vẫn là mùi hương quen thuộc ấy? Thơm quá! Muốn hôn hôn!!!
Hôn là chưa thể được.
Hắn chỉ đành dời lực chú ý đi.
Bỗng nhìn thấy bạch y của nàng thế mà đã nhiễm đỏ quá nửa.
Sắc mặt trong nháy mắt đen ngòm.
“Ân Ân!!! Sao lại để bị thương thành ra thế này hả????”
Hắn thật sự tức giận.
Vốn đã cùng nàng so chiêu, hắn biết thực lực nàng tới đâu.
Dù ở đây có người mạnh hơn nàng đi nữa, thì chắc chắn nàng cũng không thể có thương thế như thế này được.
Vậy chỉ có thể là nàng căn bản không để ý bảo vệ bản thân mình mà thôi!
Nghe giọng điệu không dấu nổi tức giận của hắn.
Lạc Ân bây giờ mới thoát ra khỏi trạng thái chết não, nàng nhìn xuống thân mình, thấy toàn là máu mới hoảng hốt.
Sao nhiều máu quá vậy?
“Con…con…”
Tự nhiên người nọ trừng một cái.
Lạc