Lạc Ân lúc này đã không còn thờ ơ như 3 vòng đầu nữa.
Ừm là bởi vì nàng tương đối lo lắng, nàng chỉ mới học y gần đây mà thôi, phần thắng chưa thể nắm chắc được.
Nhưng mà nhận ra ánh mắt của ai kia, nàng lại một lần nữa quyết tâm hừng hực: PHẢI THẮNG!!
Thời gian từng chút một trôi qua, lần này là chế thuốc giúp người bị thương trong nháy mắt hồi phục sức lực để tiếp tục chiến đấu.
Các thí sinh khác đã lần lượt xong cả rồi, Lạc Ân vẫn còn đang chuyên tâm không ngừng thao tác.
Môt chút cái này, một chút cái kia, thêm xíu cái nọ,…
Khi nhang cháy hết, người hô ngừng, cuối cùng Lạc Ân cũng pha chế thuốc xong.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, thắng được không nhỉ?
Các vị thần y thầm lắc đầu, thật tiếc, thật tiếc cho một thân tài hoa này a\~ Đúng là không ai trên đời này hoàn hảo cả mà.
Nhưng mà sau đó, mọi người đều cùng thấy mặt mình đau rát.
Nàng thế nhưng thắng, thuốc của nàng vậy mà hiệu quả cực cao.
Đợi đến khi tất cả mọi người hoàn hồn.
Thứ họ nhìn thấy ấy vậy mà là cảnh Vương tiền nhiệm đang đặt một nụ hôn lên trán của Vương tân nhiệm.
Mọi người: Ngốc
Lạc Ân: Ngốc
Rất nhanh hắn đã rời khỏi vầng trán của nàng.
Trên trán bây giờ chính lf một đóa hoa hồng nở rộ.
Yêu mỹ, thanh thuần, lãnh ngạo, nàng trở thành mỹ nhân đẹp nhất Phượng Nghịch Dạ Nguyệt, thậm chí là cả đại lục Vũ Hoa này cũng không ai có thể khiến người khác tuyệt diễm như vậy nữa.
Lạc Ân hồi thần: “Tại sao lại phải hôn ? Sao người không có ấn ký trên trán?”
Nhìn ngắm người trước mặt đến ngẩn người.
Ngay lúc này Mạc Phong chỉ muốn đem nàng giấu đi, chỉ hắn mới được thấy dáng vẻ mặt này của nàng.
Nhưng rồi lại cười khổ, hắn chỉ là sư phụ a.
“Ấn ký của ta là ở cổ tay.
Mỗi người sẽ có ấn ký ở chỗ khác nhau.
Năm nay mới ra điều lệ mới là phải dùng cách hôn này mới trao ra ấn ký thuần túy nhất được.”
Mọi người không đành lòng nhìn thẳng nam nhân trợn mắt nói dối.
Đã vậy còn lí lẽ vô cùng hùng hồn nữa chứ.
Ha! Ha! Ha! Xem như bọn hắn được chính mắt chứng kiến dáng vẻ đặc biệt này của y đi, đáng để lưu danh sử sách nha.
Lạc Ân dọn vào Vương điện.
Muốn sư phụ nàng cùng ở lại với nàng, còn định báo với sư thúc, gọi hắn đến đây sống.
Nhưng mà lời còn chưa kịp nói ra, Cố Mạc Phong dường như có chuyện gì rất quan trọng, lập tức biến mất.
Lần này còn may hắn để lại lời nhắn: “Đợi ta.”
Không thì thật sự nàng sẽ điên lên giống mười năm trước.
Nàng giống như những Vương trước, ở trong Vương điện hưởng đặc ân chỉ Vương mới có.
Ngày nào cũng trầm mình trong phép thuật, không thì luyện kiếm.
Thỉnh thoảng thì vào thư phòng, chôn mình trong đống sách hiếm lạ.
Cứ thế trôi qua ba tháng, nàng ngốc ở Vương điện đã ba tháng.
Vậy mà hắn vẫn chưa trở lại.
Hôm nay là ngày rằm.
Trăng rất tròn và sáng.
Thiếu