Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 102: Hối lộ


trước sau

Huyện thái gia đứng lên, cánh cửa cửa vừa mới mở ra, Kỷ Thư Hàn lập tức bước vào.

Chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, cau mày, trong lỗ mũi mơ hồ có thể loáng thoáng nhìn thấy một luồng khí trắng, một tay đặt phía trước, một tay đặt phía sau lưng.

Cả người hắn nhìn qua giống như đã ngưng tụ thành một ngọn lửa.

Điều này khiến cho Huyện thái gia cũng mơ hồ có chút sợ hãi.

"Kỷ lão gia, đã muộn thế này, sao ngươi lại đến đây?" Huyện thái gia lập tức đi lên đón.

Kỷ Thư Hàn khịt mũi một hơi, ngồi xuống.

Hắn đương nhiên phải đến buổi tối!

Kỷ Vân Thư trở thành hung thủ bị bắt vào đại lao, thể diện Kỷ gia hắn đều bị mất hết, ban ngày ban mặt không có mặt mũi tới đây.

"Lưu đại nhân, ngươi hẳn là biết vì sao ta đến, đúng không?"

"Biết biết." Huyện thái gia thở dài một tiếng, cũng ngồi xuống một bên, nắm chặt tay lại, nhẹ nhàng đấm trên đùi mình một cái, nói, "Việc này liên quan tới hai mạng người, người Vệ phủ đều chỉ ra và xác nhận rằng nàng đã giết người, bản quan không có lựa chọn nào khác, đành phải giam giữ Vân Thư để thị chúng trước."

Kỷ Thư Hàn trừng mắt, lông mày căng đến mức gần như biến mất dưới chiếc mũ quan.

Hắn hừ một tiếng, nói: "Lưu đại nhân, nói vậy ngươi hẳn đã biết, Kỷ gia ta chính là danh môn, hiện tại ngươi hạ lệnh bắt nữ nhi của ta, căn bản chính là đánh vào mặt ta."

"Kỷ lão gia, bản quan tuyệt đối không có ý này!"

"Ta mặc kệ ngươi có ý gì, tóm lại, ngươi cần phải thả người ra." Kỷ Thư Hàn hách dịch nói.

Tư thế dường như có chút hùng hổ doạ người!

Huyện thái gia bối rối khó xử, bất đắc dĩ nói, "Kỷ lão gia, bản quan cũng không muốn giam giữ Vân Thư, nhưng bản quan đã nhậm chức huyện lệnh nha môn, quả quyết không thể chống lại pháp kỷ. Người Vệ phủ, đã nộp cả chứng cứ, cho dù Vân Thư vô tội, cũng cần phải chờ sau khi chân tướng sự tình sáng tỏ mới có thể thả người. Trong khoảng thời gian này, chỉ có thể ủy khuất nàng ở trong nhà lao."

Nói xong, Kỷ Thư Hàn giơ tay, dùng sức đập bàn, hung hăng trừng mắt nhìn Huyện thái gia.

Hắn tức giận nói, "Ngươi có biết, nữ nhi của ta vốn đã đính thân với Vệ gia? Hơn nữa, Vệ lão gia và Vệ phu nhân vừa chết, hôn nhân này cũng thất bại theo. Hiện tại, nữ nhi của ta lại thành nghi phạm, ngươi nói Kỷ gia ta sau này làm thế nào dừng chân ở Cẩm Giang?"

Nói tới nói lui, vẫn không thể thoát khỏi hai chữ "thể diện"!

Nói là muốn Huyện thái gia thả Kỷ Vân Thư, nhưng trong thâm tâm hắn, chung quy là có động cơ của riêng mình!

Huyện thái gia run rẩy khoé miệng, nhiều lời muốn nói nhưng không dám nói ra.

Kỷ Thư Hàn lại tạo áp lực lần nữa, "Hai nhi tử của ta ở kinh thành đều có chức quan. Lưu đại nhân, ngươi không có khả năng không biết rõ, đúng không? Dù thế nào, ta cũng nhậm chức lễ bộ thị lang, cũng có một số bằng hữu cũ. Ta tin tưởng, điều này đủ để kiến cho Lưu đại nhân ngươi nể mặt ta chứ?"

Hiện giờ, tất cả đều dọn ra tới!

Huyện thái gia thật sự khẩn trương, trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi.

Không biết phải làm sao!

Ngay cả Cảnh Dung cũng không tạo áp lực bắt hắn thả người, hiểu được lấy pháp kỷ làm trọng!

Nhưng Kỷ Thư Hàn, thật sự là quá tham vọng.

Sau một hồi do dự, sắc mặt Huyện thái gia dần trở nên tồi tệ.

Nhưng vẫn nói, "Ngài đừng nên gây khó dễ với ta, bản quan thật sự không thể thả Vân Thư! Tuy nhiên, chỉ cần có chứng cứ chứng minh Vân Thư vô tội, bản quan nhất định sẽ lập tức thả người. Đối với hiện tại, thực sự khó giải quyết, thực khó giải quyết!"

Huyện thái gia có hàng ngàn lý do để thoái thác, dường như bào mòn sự kiên nhẫn của Kỷ Thư Hàn.

Kỷ Thư Hàn rút ra mấy tờ ngân phiếu từ trong ống tay áo, đặt ở trên bàn, đẩy đến trước mặt Huyện thái gia.

Nháy mắt nhìn thấy mấy tấm ngân phiếu, Huyện thái gia cả kinh khiến cằm gần như rơi xuống đất!

Một vạn lượng!

Số tiền này có thể bằng số tiền hắn làm cả đời!

"Điều này...... Kỷ lão gia, ngươi đây là?" Giọng điệu run rẩy!

Kỷ Thư Hàn hơi nghiêng người về trước mặt Lưu đại nhân, hạ giọng, "Lưu đại nhân, nếu làm quan, ngươi cần phải minh bạch, cái gì gọi là cho người khác cơ hội một lần, cũng chính là chừa một lối thoát cho mình."

"Hử?"

"Việc này liên quan tới danh dự Kỷ gia ta, Lưu đại nhân ngươi là người thông minh, có một số việc, không cần quá nghiêm túc. Ngươi phải biết rằng, toàn bộ Cẩm Giang thành, chỉ cần ngươi vung tay một cái, cho dù tử tội, cũng có thể đặc xá! Hoàng đế đáng kính ở rất xa, ngươi là người hiểu rõ hơn ai hết!"

Những lời nói này, thực sự khiến Huyện thái gia cả kinh trừng lớn hai mắt.

Cả người thất thần.

Kỷ Thư Hàn không quên nói thêm, "Mặc dù Vệ lão gia và Vệ phu nhân là trúng độc chết, nhưng chỉ cần ngươi nói một câu, ăn lầm thực phẩm ngộ độc, sau đó thả nữ nhi ta ra, làm sáng tỏ mọi điều, bảo vệ thanh danh Kỷ gia ta. Và Lưu đại nhân ngươi, cũng có được tập ngân phiếu một vạn lượng này, đẹp cả đôi đường, cớ sao không làm?"

Không thể không nói, những lời nói này của Kỷ Thư Hàn, đích thực rất có lực hấp dẫn.

Huyện thái gia cũng hơi chút có chút dao động, một đôi mắt nhìn chằm chằm mấy tờ ngân phiếu, trong lòng lại giống như có một sợi chỉ đang lôi kéo.

Do dự!

Rốt cuộc, hắn đích thực cũng hy vọng Kỷ Vân Thư sẽ không có việc gì.

Phát hiện ra sự do dự trên mặt Huyện thái gia, Kỷ Thư Hàn đẩy đẩy mấy tấm ngân phiếu về phía trước mặt hắn.

"Lưu đại nhân, ngươi cần phải cân nhắc rõ ràng."

Huyện thái gia rung lên, dường như bỗng bừng tỉnh lại. Hắn vừa nhấc đầu, nhìn chằm chằm Kỷ Thư Hàn, đặt ngón trỏ và ngón giữa của mình lên tập ngân phiếu, sau đó, đẩy lại cho Kỷ Thư Hàn.

Hơn nữa, hắn mang vẻ mặt nghiêm túc nói, "Kỷ lão gia, bản quan không công nên không thể hưởng. Bản quan chỉ có một câu để nói... một vạn lượng này, còn thỉnh ngươi nhận lại."

Kỷ Thư Hàn cả kinh, "Ngươi thật sự không nhận?"

Không thể tin nổi.

"Bản quan tuyệt đối sẽ không nhận." Nói tiếp, "Vân Thư là nữ nhi ngươi, ngươi nên tin tưởng nàng sẽ không hạ độc giết người. Hơn nữa, bản quan cũng nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, đưa ra công lý giúp nàng. Đối với Kỷ lão gia ngươi, chỉ vì thanh danh Kỷ gia, ngươi dám xúi giục bản quan kết án qua loa, coi thường pháp kỷ. Kỷ lão gia ngươi cũng từng làm quan, nhưng dám chống lại pháp kỷ, dùng tiền tài mua bản quan đổi trắng thay đen, nếu như buộc bản quan phải luận tội, chẳng phải là tội thêm nặng hay sao?"

Oa!

Huyện thái gia từ khi nào thì tài ăn nói lại tốt như vậy?

Những lời này, cũng thực sự khiến Kỷ Thư Hàn choáng váng.

Tư thế bức người lúc đầu cũng bị tiêu tán, đầu tiên là bực dọc, sau đó là hoảng hốt, cuối cùng chính là tức giận.

Kỷ Thư Hàn cất tập ngân phiếu, phẫn nộ đứng lên, đôi mắt bốc lửa không cam lòng, nói một tiếng, "Nếu Lưu đại nhân kiên quyết như thế, quyết định làm một vị quan tốt, ta cũng không thể nói gì hơn."

Phẩy tay áo một
cái, tức giận bỏ đi!

Huyện thái gia thở dài một hơi nhẹ nhõm, đầu đầy mồ hôi, hai tay ấn ở trên ngực mình, bộ dáng dường như kinh hồn chưa định.

Hắn cũng không nghĩ tới, những lời nói vừa rồi, là xuất từ chính miệng mình.

Trái tim thật sự treo lơ lửng, thấp thỏm bất an!

.....Edit: Emily Ton....

Kỷ Thư Hàn từ nha môn trở lại Kỷ phủ, ném chén, đập bàn!

Toàn bộ đại sảnh Kỷ gia đều "vô cùng náo nhiệt"!

Kỷ lão phu nhân trầm mặt ngồi một bên, Kỷ Mộ Thanh, Kỷ Uyển Hân và Kỷ Nguyên Chức ngồi ở hai bên sườn.

Chờ Kỷ Thư Hàn trút giận xong, Kỷ lão phu nhân mới hỏi, "Rốt cuộc như thế nào? Ngươi vừa trở về đã ném đồ đạc. Lưu đại nhân rốt cuộc đã nói gì?"

Kỷ Thư Hàn không nhịn được, lại đập bàn một cái.

"Tảng đá cứng đầu đó, dầu muối căn bản đều không ăn."

"Sao lại như vậy?"

Hắn hừ một tiếng, lắc đầu, "Không biết, hắn còn xách cả pháp kỷ Đại Lâm ra nói."

Kỷ Nguyên Chức cực kỳ nôn nóng xen vào một câu, "Cha, chẳng lẽ một vạn lượng vẫn còn chưa đủ?"

Kỷ Thư Hàn không đáp, cơn giận càng tăng.

"Không bằng chúng ta cho hắn hai vạn lượng, xem hắn có buông lỏng tay không." Kỷ Nguyên Chức nói.

"Vấn đề không phải là tiền."

"Vậy vấn đề là gì? Chẳng lẽ nhiều tiền như vậy, Lưu đại nhân hắn cũng không mềm lòng? Nhưng đó không phải chỉ thay đổi vụ án một chút thôi sao? Chỉ cần nói Vệ lão gia và Vệ phu nhân tự mình ăn lầm thực phẩm độc. Một câu như vậy, không phải rất đơn giản hay sao?" Kỷ Nguyên Chức vô cùng kích động.

Kỷ Thư Hàn lắc đầu thở dài, không biết phải nói gì.

Kỷ Mộ Thanh một bên hừ một tiếng, bĩu môi đỏ nho nhỏ, nói, "Theo ta thấy, người chắc chắn là nàng độc chết, không muốn mình phải gả cho ngốc tử kia."

"Mộ Thanh, Vân Thư sẽ không làm như vậy, nàng ấy có tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không độc chết người. Hơn nữa, người Vệ gia đối xử với nàng tốt như vậy, sao nàng có thể nhẫn tâm?"

Kỷ Uyển Hân nhăn mày lo lắng, cãi lại.

"Kỷ Uyển Hân, ta biết ngươi và nàng có quan hệ rất tốt. Nhưng, ngươi có phải nên rửa mắt nhìn xem cho rõ ràng hay không? Lúc trước chuyện nàng đẩy Linh Chi, sau đó, ta bị rớt vào trong nước, nói không chừng, cũng là nàng đẩy, sau đó ăn vạ trên đầu Linh Chi. Những chuyện này nàng đều làm được, còn có chuyện gì nàng không thể làm?"

"Không có khả năng. Tóm lại, ta tin tưởng Vân Thư sẽ không làm điều đó. Việc nào ra việc đó, ngươi đừng nhầm lẫn với thứ khác."

"Ta nhầm lẫn với thứ khác khi nào? Kỷ Vân Thư chính là tàn nhẫn như vậy! Nếu nói nàng hạ độc, ta nhất định tin, nàng nên bị trảm mới đúng."

Bang —

Đồng thời với một chữ cuối cùng của Kỷ Uyển Hân rơi xuống, Kỷ Thư Hàn dùng sức đập bàn một lần nữa.

Một ngọn lửa giận bùng lên trong đôi mắt hắn, nhìn Kỷ Mộ Thanh, "Ngươi có biết hay không, nếu Kỷ gia chúng ta thật sự có một hung thủ giết người, đó là sỉ nhục lớn bao nhiêu. Sau này ta làm sao có chỗ dừng chân, con đường làm quan của Đại ca và Nhị ca ngươi ở kinh thành cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn."

Kỷ Mộ Thanh có chút ủy khuất, cúi đầu, "Cha, ta......"

Lời còn chưa nói xong, đã bị Kỷ Thư Hàn ngắt lời, "Còn có ngươi, ngươi ngẫm lại xem, nếu như Vân Thư thật sự giết người, ngươi còn có thể trở thành thành Thái tử phi sao?"

"Hả!"

Những lời này khiến Kỷ Mộ Thanh sợ hãi!

"Nếu như Kỷ gia ta có một tội phạm giết người, truyền tới bên tai Hoàng thượng và Hoàng hậu, ngươi cũng đừng nghĩ tới trở thành Thái tử phi. Con đường cha đã lót cho ngươi đều bị huỷ hoại." Từng câu từng câu của Kỷ Thư Hàn đều chọc trúng chỗ yếu.

Sắc mặt Kỷ Mộ Thanh biến xanh. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta đều được bồi dưỡng theo hướng để trở thành Thái tử phi.

Mắt thấy không lâu sau, sẽ phải vào kinh để dự tuyển Thái tử phi, hiện tại vào thời điểm mấu chốt này nếu như xảy ra chuyện gì, vậy thì không phải nàng ta đâm một đầu vào tường mà chết hay sao?!

Kỷ Mộ Thanh hoảng sợ, đỏ mắt, nhanh chóng nói, "Cha, nữ nhi nhất định trở thành Thái tử phi, tương lai chờ Thái Tử làm hoàng đế, nữ nhi chính là Hoàng hậu, ngàn vạn lần không thể xảy ra sự cố được. Hay là, chúng ta đưa Lưu đại nhân nhiều bạc hơn một chút, chỉ mua một câu nói của hắn mà thôi, chắc hẳn là không khó."

Kỷ lão phu nhân cũng nói, "Đúng vậy, hãy cho hắn thêm một vạn lượng. Dù sao, Kỷ gia chúng ta cũng không thiếu chút tiền này, chỉ cần áp chuyện này xuống, làm thế nào đều được."

"Ta đã nói, vấn đề không phải là tiền." Kỷ Thư Hàn thực bất đắc dĩ, liên tục lắc đầu. Hắn thật sự không có chủ ý, nói, "Lưu đại nhân dường như rất quyết tâm, căn bản không nghe những gì ta nói, cho dù cho hắn thêm nhiều tiền cũng đều vô dụng."

"Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?"

Kỷ lão phu nhân cũng rất sốt ruột!

Kỷ Uyển Hân đã mở miệng, "Tổ mẫu, cha! Vân Thư nhất định không có khả năng hạ độc giết người. Sự tình nhất định sẽ được làm sáng tỏ, đến lúc đó sẽ chứng minh được sự trong sạch của nàng. Hết thảy không phải sẽ không có việc gì sao?"

"Ngươi thì biết gì!" Kỷ lão phu nhân vội nói, "Kỷ gia chúng ta, chưa khi nào có người vào ngục. Dù nói thế nào, đều là không may mắn. Nếu như bị truyền tới kinh thành, sẽ có ảnh hưởng tới Kỷ gia chúng ta."

"Được rồi được rồi." Kỷ Thư Hàn giơ tay, thở dài, "Hiện tại, cũng chỉ có thể hy vọng Vân Thư không phải là hung thủ."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện