Edit: Emily Ton.
Kỷ Vân Thư một đêm không ngủ, ngồi ở trên giường, hai tay ôm đầu gối, nâng đầu, nhìn chằm chằm vào cửa sổ nho nhỏ trước mặt.
Trời dần dần sáng lên!
Cho đến ngày hôm sau!
Cả một đêm, trái tim nàng vẫn luôn thấp thỏm bất an không thể giải thích.
Thậm chí có dự cảm không tốt!
Cũng không biết đã qua bao lâu, cửa phòng giam đột nhiên bị người mở ra, có người đi đến.
Bước chân rất nhẹ, dường như sợ phiền đến nàng.
Thật cẩn thận!
Huyện thái gia đứng phía sau nàng, tròng mắt ép sát dưới mí mắt, thở dài một hơi.
Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vân Thư......"
Giọng điệu kia, rõ ràng pha trộn với sự tiếc hận!
Đôi mắt Kỷ Vân Thư khẽ nhúc nhích, dường như bị loá sáng bởi ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ nhỏ.
Môi tím tái nhợt nhạt hơi nhấp, nhưng không có ý định đáp lại.
Huyện thái gia thở dài một tiếng, vẻ mặt bối rối, xoa hai tay ở trong áo quan, mở miệng nói một cách dứt khoát. "Sáng sớm hôm nay, bản quan nhận được...... nhận được tin báo án, nói rằng... đã tìm ra hung thủ."
Cái gì?
Kỷ Vân Thư mơ hồ cảm giác được sự bất an trong giọng nói của Huyện thái gia, muốn nói lại thôi!
Nàng tiếp tục chờ hắn nói tiếp.
"Loan Nhi, nàng ấy...... nàng ấy đã chết! Sợ tội tự sát, thắt cổ chết."
"......"
Bỗng dưng, đôi mắt Kỷ Vân Thư vốn không có bất luận gợn sóng nào, dâng lên một sự ngạc nhiên.
Nàng nghiêng mắt hỏi: "Ngài vừa nói gì?"
"Loan Nhi nàng ấy...... nàng ấy đã thắt cổ chết."
Thân mình nàng bắt đầu run lên dữ dội, cánh tay ôm hai đầu gối căng thẳng, nắm chặt lòng bàn tay.
Cả một đêm bất an, giờ phút này từ ngực nảy lên chóp mũi, hốc mắt, bắt đầu ửng đỏ!
Đau!
Thật lâu sau......
"Khi nào?" Giọng nói run rẩy, nghẹn ngào!
"Tối hôm qua, giờ Tý."
"Ở đâu?"
"Trong phòng phía Tây của Kỷ phủ."
Trong khoảnh khắc, nước mắt ở trong hốc mắt, theo hai tròng mắt khép hờ của nàng, tràn mi!
Nàng cố nén cơn đau nghiền nát trong lồng ngực, cắn chặt răng, móng tay sắc nhọn chìm vào da thịt, mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
Trong sự kinh hoảng như vậy, nhưng Kỷ Vân Thư, nhìn giống như vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng trong thâm tâm nàng, vỡ nát!
Nàng nên nghĩ đến, hẳn là nên sớm nghĩ đến!
Huyện thái gia phía sau vẫn tiếp tục mở miệng, mặc dù không đành lòng, nhưng hắn vẫn nói.
"Ngỗ tác đã kiểm nghiệm qua, nàng ấy thật sự là tự sát, hơn nữa ở bên cạnh, còn tìm thấy một tờ giấy do Loan Nhi lưu lại. Nàng ấy đã giãi bày tất cả hành vi phạm tội. Vân Thư, ngươi sẽ không sao."
Đúng vậy, Loan Nhi nhận tội, nàng sẽ không sao!
Nàng được tự do!
Trong lúc nói, Huyện thái gia lấy ra tờ giấy kia và đưa tới trước mặt nàng.
Kỷ Vân Thư đỏ hai mắt nhìn thoáng qua, tiếp nhận nó. Trên giấy, những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, thật sự là bút tích của Loan Nhi.
"Nàng ấy đã thừa nhận, là nàng ấy hạ độc, mục đích, là vì không muốn ngươi gả tới Vệ phủ, trở thành thuê của ngốc tử, vì thế nên khi mở tiệc đêm hôm đó, nàng ấy đã hạ độc ở trong rượu."
Huyện thái gia giãi bày nội dung trên lá thư kia.
Chữ viết trên đó không nhiều lắm, nhưng đủ để ôm hết tất cả trách nhiệm vào mình.
Móng tay Kỷ Vân Thư dính một chút thịt, nhẹ nhàng vuốt ở trên mặt giấy.
Chữ của Loan Nhi, là chính nàng dạy nàng ấy viết.
Cảm giác đau lòng, cũng giống như những dòng chữ dày đặc. Từng nét bút, giống như dao nhỏ đâm vào trong ngực nàng!
Khi đầu ngón tay lướt tới một chữ cuối cùng.
Đột nhiên dừng lại!
Dưới nét chữ màu đen, mơ hồ có một dấu tay!
Biểu tình của nàng ngưng trọng, dấu ngón tay to rộng này, tuyệt đối không phải là của Loan Nhi.
Hơn nữa dấu tay nằm ở dưới mặt chữ, tất nhiên là đã được ấn ở trên phong thư trước khi chữ được viết lên.
Nàng cẩn thận đưa vị trí kia sát vào chóp mũi ngửi ngửi, ngoại trừ mùi mực ra, vẫn còn lưu lại một mùi hương quýt!
Điều này có nghĩa gì?
Vừa ngẩng đầu, nàng lập tức hiểu ra.
Mang theo một sự kinh ngạc!
Trong miệng Kỷ Vân Thư nhẹ giọng lẩm bẩm một câu: "Loan Nhi không phải tự sát."
Sau khi Huyện thái gia nghe xong những lời này, cũng kinh ngạc không kém: "Không phải tự sát? Chẳng lẽ là bị người giết? Nhưng Ngỗ tác nói, nàng ấy thật sự tự sát!"
Hay là Ngỗ tác đã nghiệm sai rồi?
Kỷ Vân Thư di chuyển hai đầu gối, xuống khỏi giường, khuôn mặt mang đầy nước mắt, ngưng trọng hỏi.
"Thi thể Loan Nhi ở đâu?"
"Đã để người Kỷ phủ đưa tới nghĩa trang."
Nàng cất tờ giấy kia, không nói lời nào, nhanh chóng bước ra khỏi phòng giam.
Huyện thái gia đuổi theo vài bước mới dừng lại, gãi đầu không hiểu!
Cũng may, hung thủ đã thú nhận, Kỷ Vân Thư cũng không có việc gì.
Bên ngoài nhà giam, người Kỷ phủ đã được phái tới đón nàng.
Là một lão ma ma bên người Kỷ lão phu nhân.
Thấy Kỷ Vân Thư đi ra, bà ta tiến lên: "Tam tiểu thư, ta phụng mệnh lão phu nhân, tới đây đón ngài hồi phủ."
Nàng lạnh mặt, vòng qua lão ma ma, đi về phía trước.
"Tam tiểu thư, ngài đây là muốn đi đâu?"
Lão ma ma đuổi theo ngăn cản nàng.
"Tránh ra."
"Hiện tại, mọi người trong phủ đều đang chờ ngài, ngài vẫn nên về phủ với ta trước đi."
Giống như đang ra lệnh cho nàng.
Kỷ Vân Thư lạnh lùng liếc mắt xét nét nhìn bà ta một cái, khiến cho thân thể lão ma ma run lên.
Ánh mắt kia, phảng phất như muốn giết người.
Kỷ Vân Thư lạnh nhạt nói: "Ngươi quay về nói cho cha và tổ mẫu ta, nếu có bất cứ điều gì đáng ngờ về cái chết của Loan Nhi, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho bất luận kẻ nào. Kẻ giết người, cần phải dùng mạng để đổi mạng!"
"Ồ!"
Lão ma ma bị nàng dọa đến nỗi xanh mặt.
Tam tiểu thư dịu dàng, từ khi nào lại có con ngươi hung ác như thế?
Từ khi nào lời nói lại giống như con dao nhỏ như thế?!
Trong khi bà ta còn ngốc lăng tại chỗ, Kỷ Vân Thư đã vội vã rời đi.
Không lâu sau, nàng đã một mình đi tới nghĩa trang.
Lúc này, Phúc bá vừa lúc lấy một khối vải bố trắng đắp lên thi thể Loan Nhi, nhìn thấy nàng tới, lão rất tự giác kéo vải bố trắng ra.
Yên lặng đứng qua một bên.
Kỷ Vân Thư đứng ở cửa, hai mắt đỏ ngầu, đi từng bước một đến bên thi thể Loan Nhi.
Loan Nhi nằm ở trên tấm ván gỗ lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch, cặp mắt kia luôn chảy nước mắt đã bị đóng chặt.
"Loan Nhi......"
Kỷ Vân Thư duỗi tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt lạnh lẽo của Loan Nhi, bất chợt run rẩy một cái, đầu ngón tay lại thụt về trong ống tay áo.
Nước mắt lăn dài trên má, nhớ tới 5 năm qua, cùng với Loan Nhi sống nương tựa lẫn nhau, nàng sớm đã xem nàng ấy là người thân của mình.
Nàng thậm chí nghĩ tới, chờ khi mình tiết kiệm đủ bạc, sẽ dùng làm của hồi môn cho Loan Nhi, gả nàng ấy cho một người phù hợp.
Không cầu phú quý, không cầu sơn hài hải vị!
Chỉ mong bọn họ, mặt trời mọc đi làm! Mặt trời lặn quay về!
Nhưng không nghĩ tới, nàng chưa hưởng được thú vui của cuộc sống, đã rời đi như vậy!
"Ta không phải đã nói, ngươi phải nghe ta nói, đừng nhúng tay việc này sao? Vì sao ngươi không nghe? Hiện giờ, ta làm sao có thể thoải mái?"
Khó chịu cực điểm!
Phúc bá thở dài một tiếng, tiến
lưng lại gần hơn.
Nói: "Mỗi người đều sẽ chết. Có những cái chết bình yên, cũng có những cái chết oan ức, còn có những cái chết có ý nghĩa. Người, bất quá chỉ là một cái vỏ trống rỗng, chân chính tồn tại là linh hồn. Một số người đã chết, nhưng vẫn sống mãi trong lòng chúng ta. Một người còn sống, nhưng không bằng đã chết. Sống hay chết, cần gì phải để ý tới?"
Kỷ Vân Thư hít một hơi thật sâu, thu nước mắt trở về, nhìn về phía Phúc bá bên cạnh.
Hỏi hắn: "Phúc bá, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Phúc bá nhẹ nhàng cười: "Vân Thư, 5 năm qua, ngươi họa cốt nghiệm thi, không phải là giúp người giải oan hay sao? Hiện giờ, ngươi cũng đừng nên xử trí theo cảm tính. Hãy làm những gì cần làm, cần phải tìm ra câu trả lời ngươi đang tìm kiếm."
Nói xong, Phúc bá xoay người, hai tay chắp ở sau người, cong lưng, ngoài miệng nói: "Xem ra lần này, không cần nước và giấm trắng."
Giọng nói xa dần......
Kỷ Vân Thư cắn đôi môi tái nhợt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Sau đó, mang bao tay vào, bắt đầu nghiệm thi Loan Nhi.
Thân thể Loan Nhi đã hơi cứng lại, tay chân thẳng tắp, ở chỗ bụng đã bắt đầu xuất hiện những đốm thối rữa. Những vết bầm tím xung quang cổ, chạy từ cổ họng cho đến phần sau tai.
Nàng bẻ miệng ra, đầu lưỡi cũng hơi cong lên.
Quả nhiên, thật sự đã thắt cổ chết.
Nàng cũng không có gì ngạc nhiên!
Kỷ Vân Thư cởi găng tay ra, lẳng lặng nhìn Loan Nhi, nói: "Loan Nhi, một mạng đền một mạng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đã bức ngươi tự sát."
Nàng kéo tấm vải bố trắng lên, chậm rãi phủ ở trên người Loan Nhi.
Sau khi đi ra từ bên trong, Kỷ Vân Thư nhìn thấy Phúc bá đang thắp hương bên ngoài, không nói câu nào, lập tức rời đi.
Từ nghĩa trang đi tới Kỷ phủ, đã là sự tình sau khi nàng rời nhà giam một canh giờ (2h).
Lần này, nàng không đi vào từ cửa hông phía Tây, mà là đi vào từ cửa chính.
Đường đường chính chính đi vào!
Năm năm qua, đây cũng là từ sau khi hồn nàng xuyên qua, lần đầu tiên bước đi vào bằng cửa chính!
Mưa nhỏ tinh tế, đã rắc lên một tầng sương mỏng trên mái tóc dài và đen như mực của nàng!
Hai tròng mắt linh động chớp chớp, dưới hàng lông mi hơi ướt dứt khoát mở to, theo bước chân, chậm rãi kéo dài tới đại sảnh Vệ phủ.
Người Kỷ gia đang ngồi ở trong đại sảnh, từng đôi ánh mắt sắc bén đặt ở trên người nàng, quả thực giống như muốn lột sống da nàng.
Kỷ Vân Thư không do dự đón nhận những ánh mắt đó.
Những hạt nước từ trên búi tóc bắt đầu thấm vào trên đầu vai của áo nàng, dán vào trong làn da nàng. Sự lạnh lẽo kia, dường như khiến trong mắt nàng càng lạnh thêm vài phần!
Khiến mọi người Kỷ gia, cả người đột nhiên rùng mình không kịp phòng bị!
Nàng nâng chân bước vào đại sảnh, thẳng thắn thân mình, sắc mặt lạnh lùng, tràn đầu nhiệt huyết.
Kỷ Thư Hàn tức giận, lớn tiếng mắng: "Ta không phải sai người đi đón ngươi sao? Hiện tại ngươi đã không sao, còn muốn nháo cái gì? Mất mặt chưa đủ hay sao?"
Nháo? Nàng đang nháo sao?
Mất mặt? Mặt nào mất đi?
Loan Nhi đã chết, đối với những người này mà nói, chẳng lẽ chỉ là một khối thi thể lạnh băng hay sao?
Nàng nhấp môi mỏng cười lạnh, nhìn phụ thân mình, hỏi: "Mạng người, không bằng cỏ rác hay sao?"
"Ngươi......"
Kỷ Thư Hàn hơi sốc.
Kỷ lão phu nhân thấp giọng nói: "Vân Thư, người đã chết, nha đầu kia giết người, sợ tội tự sát. Mặc dù ngươi là chủ tử của nàng, cũng không cần phải xử trí theo cảm tính. Giết người, chính là giết người, chính nàng......"
Lời còn chưa dứt, Kỷ Vân Thư đã ngắt lời Kỷ lão phu nhân.
"Loan Nhi không giết người."
Giọng nói kia, cứng rắn giống như khối băng, chạm tới màng tai của mỗi người xung quanh!
Tất cả mọi người, hai mặt nhìn nhau.
Bang —
Kỷ Thư Hàn đập bàn đứng dậy.
Tức giận nói: "Việc này đã chấm dứt, không được đề cập tới nữa!"
Không được đề cập tới?
Nàng cố tình muốn đề cập tới......
"Loan Nhi không hạ độc giết người, nàng ấy đã bị người bức tử."
"Câm miệng!" Kỷ Thư Hàn rống giận: "Ta mặc kệ nàng chết như thế nào. Tóm lại, vì tương lai Kỷ gia ta, không thể tiếp tục phát sinh bất luận sự tình gì. Ngươi đã bình yên vô sự ra ngoài. Nếu Loan Nhi chết vì lợi ích của ngươi, như vậy cũng xứng đáng nàng."
"Ta sẽ không từ bỏ như vậy, ta nhất định sẽ tìm ra hung phạm, lấy lại công đạo cho Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu, còn có Loan Nhi!"
Đồng thời với giọng nói rơi xuống!
Bốp ——
Một cái tát nặng nề rơi xuống trên gương mặt vốn nhợt nhạt của nàng.
Kỷ Vân Thư nghiêng người, trên khuôn mặt đỏ đậm, chậm rãi chuyển ánh mắt, nhìn nam nhân ngoan độc trước mặt.
Đôi mắt lạnh lùng trầm xuống, lộ ra cơn giận dữ dội khiến người hít thở không thông!
"Ta đảm bảo, đây là lần cuối cùng ngươi đánh ta!"