Cảnh Diệc thật lâu sau cũng không đáp lại!
Thấy vậy, Tiêu Phi bắt đầu có chút lo lắng, dùng ống tay áo chạm chạm vào hắn.
Sau đó nói: "Những lời mẫu phi vừa mới nói, con có nghe thấy hay không?"
Cảnh Diệc hồi phục lại tinh thần, gật đầu: "Nhi thần đã biết. Lễ vật năm nay, nhi thần nhất định sẽ cẩn thận và thận trọng hơn."
"Không chỉ phải cẩn thận và thận trọng hơn, cũng cần phải lựa chọn một cách khôn ngoan mới được."
"Vâng!"
"Đương nhiên, mẫu phi bên này cũng sẽ chuẩn bị giúp con, thăm dò xem phụ hoàng con thích gì."
"Đa tạ mẫu phi."
Một lúc sau, Tiêu Phi thở dài một tiếng.
Sau đó nói thầm một câu: "Cũng không biết, năm nay Cảnh Dung sẽ dâng lễ gì lên?"
Cảnh Dung vẫn luôn luôn thấp điệu, hàng năm đưa lễ đều không quý trọng, cũng không keo kiệt, chỉ là một phần thọ lễ bình thường.
Nhưng năm nay, Cảnh Dung bắt đầu điều tra vụ 《Lâm Kinh Án》, bên người lại có thêm một vị Kỷ tiên sinh thông minh, tất nhiên hắn sẽ bộc lộ tài năng!
Từ đó, trong triều có vô số đôi mắt cũng bắt đầu theo dõi hắn rất chặt.
Điều này thực sự khiến Tiêu Phi không thể không đề phòng!
Đại thọ lần này, không thể nghi ngờ sẽ trở thành một cuộc phân tranh cao thấp giữa các hoàng tử.
Ai thua ai thắng, rửa mắt mong chờ!
Cảnh Diệc rời khỏi Chương Chất điện không lâu, Tang Lan liền chạy vào, hét lớn: "Nương nương, công chúa đã ngất xỉu ở trong tẩm cung."
"Cái gì?"
"Lúc Tiểu Mai đi vào, công chúa đã ngã xuống sàn nhà."
Tiêu Phi sửng sốt, khuôn mặt biến trắng, ngay lập tức sốt ruột đi tới tẩm cung Cảnh Huyên.
Tiêu Phi không quên ra lệnh: "Mau đi truyền thái y!"
Toàn bộ Chương Chất điện bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Lúc này, Cảnh Huyên đang nằm hôn mê trên giường, ở giữa trán có một vết bầm rất lớn, xung quanh có vài vết máu chảy ra.
Tiêu Phi vừa đến, thái y cũng tới ngay sau đó.
Sau khi đã chuẩn trị xong, thái y quỳ xuống, nói: "Mặc dù công chúa bị đụng vào phần đầu nên hôn mê bất tỉnh, nhưng không có gì đáng ngại, chờ sau khi máu bầm tan hết sẽ không sao nữa. Vi thần sẽ kê mấy toa thuốc, cho công chúa uống vào đúng hạn là được."
Không sao!
Không sao thì tốt!
Tiêu Phi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau đó phất phất tay, ý bảo lão thái y lui xuống.
Tiêu Phi ngồi xuống mép giường, nhìn nữ nhi đáng thương của mình, vươn tay vuốt khuôn mặt gầy gò nhưng rắn chắc của Cảnh Huyên, đau lòng nói: "Đứa nhỏ này, nếu như con xảy ra chuyện gì, mẫu phi phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Phi đỏ cả hai mắt!
Tang Lan bên cạnh nói: "Nương nương, thái y đã nói, công chúa sẽ không sao, nương nương......"
Bốp ——
Lời còn nói chưa xong, Tiêu Phi đã giơ tay lên tát nàng ta một cái.
Đầu móng tay được sơn màu, trong phút chốc cắt qua khuôn mặt trắng nõn của Tang Lan.
Tạo thành một vết thương đỏ tươi!
Tang Lan bụm mặt, quỳ xuống "bùm" một tiếng, toàn bộ nô tài trong phòng cũng đều quỳ xuống.
"Nô tỳ đã biết sai, cầu xin nương nương tha mạng!"
Tiêu Phi giận dữ, chỉ vào mọi người trong phòng: "Đều là một đám cẩu nô tài vô dụng, may mắn công chúa không sao, nếu như có chuyện gì, bổn cung sẽ lấy đầu các ngươi."
Hoá ra, Tiêu Phi chỉ đang dùng Tang Lan để giết gà dọa khỉ!
"Cầu nương nương tha mạng."
Bọn nô tài đều quỳ phục xuống, cả người run rẩy, chỉ sợ lỡ may không cẩn thận một cái, sẽ bị mất đầu.
Tiêu Phi vốn đang tức giận đầy bụng, nhìn những nô tài kia càng ngày càng không vừa mắt.
May thay, Cảnh Huyên đã tỉnh lại!
Nàng "Khụ khụ khụ" vài tiếng.
Cảnh Huyên vừa mở mắt, lập tức nhìn thấy mẫu phi mình đang ngồi ở mép giường.
Trong miệng lẩm bẩm một tiếng: "Mẫu phi?"
"Huyên nhi, con tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Giọng điệu của Tiêu Phi ngay lập tức trở nên dịu dàng.
"Con không sao."
"Con thật sự đã hù chết mẫu phi."
Cảnh Huyên liếm liếm đôi môi khô cạn, vẻ mặt mệt mỏi.
Hốc mắt nàng không thể không đỏ lên, ủy khuất gọi một tiếng "Mẫu phi".
Trái tim Tiêu Phi trở nên mềm nhũn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cảnh Huyên.
"Có phải con muốn ăn chút gì hay không? Con hãy nói cho mẫu phi biết, mẫu phi sẽ bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị."
Nàng lắc đầu!
"Con biết mẫu phi muốn tốt cho con, vì thế mới khiến Ngu tỷ tỷ thay thế con. May mắn thay việc này đã được giải quyết, nếu không, đời này của nữ nhi đều sẽ luôn bất an trong lòng"
Nàng vừa nói vừa khóc.
Tiêu Phi tức giận đứng dậy, thở dài một tiếng: "Được rồi được rồi, sự tình đều đã trôi qua, đừng nhắc lại nữa. Mấy ngày này mẫu phi nhốt con trong tẩm cung, là mẫu phi không đúng."
"Vậy mẫu phi, người có thể đồng ý với con một chuyện hay không?"
"Con nói đi!"
"Nếu như Ngu tỷ tỷ không cần phải đi tới Khúc Khương hoà thân, vậy mẫu phi có thể nói với phụ hoàng, cho Ngu tỷ tỷ rời khỏi hoàng cung hay không? Con biết, nàng ấy không thích nơi này chút nào."
Giọng điệu của Cảnh Huyên mang theo khẩn
cầu!
Tiêu Phi lại cảm thấy trái tim căng thẳng.
Nếu như Cảnh Huyên biết tính toán của bà ta, muốn Khổng Ngu gả cho Thái Tử, sau này, cả đời nàng ấy đều sẽ phải ở lại trong cung điện này, chỉ sợ sẽ khổ sở mà chết.
Vì thế ——
Tiêu Phi không còn lựa chọn nào khác ngoài nói dối!
"Được, mẫu phi hứa với con, nhất định sẽ cầu xin phụ hoàng con để nàng ấy ra khỏi cung."
"Thật chứ?"
Cảnh Huyên sáng mắt lên.
Tiêu Phi gật đầu, hơi mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn đám nô tài vẫn đang quỳ đầy đất, nói: "Đều đứng lên đi."
"Tạ nương nương."
"Đi thông báo với Ngự Thiện Phòng, làm mấy món công chúa thích ăn, sau đó làm thêm một chút đồ điểm tâm."
"Vâng!"
Hai cung nữ vội vàng rời đi.
Cảnh Huyên ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn vui mừng cười cười.
Khổng Ngu không cần thay thế nàng đi tới Khúc Khương, hơn nữa còn có thể rời khỏi cung.
Tảng đá lớn trong lòng nàng trong khoảnh khắc cũng bị rơi xuống.
Không lâu sau, Ngự Thiện Phòng đưa đồ điểm tâm tới, Khổng Ngu cũng tới.
Vừa nghe nói Cảnh Huyên bị chấn thương ở đầu, nàng ấy đã vội vàng chạy từ Triệu Hiến điện tới đây.
Tiêu Phi kéo tay Khổng Ngu, vẻ mặt nhân từ, nói: "Tuệ Văn, mấy ngày nay trong lòng con cũng chịu khổ rồi, nhưng cũng may tất cả đều đã trôi qua. Con nhìn Huyên Nhi xem, hoàn toàn không khiến bổn cung bớt lo. Con hãy dành nhiều thời gian bên nó một chút, các con đều gần như bằng tuổi nhau, có chuyện gì đều có thể dễ dàng chia sẻ cho nhau."
Giọng điệu kia, ngọt đến nỗi không thể ngọt hơn.
Khổng Ngu chỉ mỉm cười gật đầu.
Tiêu Phi vỗ vỗ trên mu bàn tay của Khổng Ngu, sau đó nói với Cảnh Huyên vài câu rồi lập tức rời đi.
Những nô tài trong phòng cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cảnh Huyên xuống giường, kéo Khổng Ngu ngồi xuống ở trên đệm mềm.
"Ngu tỷ tỷ, tỷ vẫn còn oán giận muội hay sao?"
"Đồ ngốc, ta đã nói, việc này không liên quan tới muội."
"Nhưng......"
Khổng Ngu ngắt lời nàng nói.
"Được rồi, đừng đề cập tới chuyện này nữa."
Cảnh Huyên rũ đôi mắt xuống, sau đó ngẩng đầu lên, nói: "Đúng rồi Ngu tỷ tỷ, vừa rồi mẫu phi đã hứa với muội sẽ đi cầu phụ hoàng, cho phép tỷ rời khỏi cung và quay về nhà."
Vốn là một sự tình đáng để vui mừng, nhưng Khổng Ngu không hề kích động.
Không Ngu chỉ "Ừ" một tiếng.
"Sao vậy? Ngu tỷ tỷ không muốn rời khỏi cung?" Cảnh Huyên buồn bực hỏi.
Nàng đương nhiên muốn rời khỏi cung, ước gì hiện tại có thể rời đi ngay lập tức.
Có điều ——
Tiêu Phi là người nào, nàng vẫn hiểu rất rõ.
Cứ như vậy thả nàng ra khỏi cung?
Ngay cả ngốc tử cũng sẽ không tin!
Tuy nhiên, Khổng Ngu không muốn khiến Cảnh Huyên tự trách bản thân mình, vì thế cười cười hiền lành: "Tất nhiên sẽ rất tuyệt nếu có thể ra khỏi cung."
"Ngu tỷ tỷ, tỷ yên tâm. Nếu như mẫu phi đã hứa với muội rồi, mẫu thân nhất định sẽ làm được."
Cảnh Huyên hoàn toàn tín nhiệm mẫu thân mình!
Tâm tình nàng rất tốt, kẹp một miếng điểm tâm đưa vào trong miệng!
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn bị nhốt ở tẩm cung, không có tinh thần để ăn, hiện tại cục đá trong lòng đã rơi xuống, tự nhiên ăn uống rất tốt.
Nàng ăn rất ngon.
Nhưng, Cảnh Huyên không hề chú ý tới sắc mặt Khổng Ngu càng ngày càng tối sầm lại.