Biên giới Du Châu.
Thời tiết rất đẹp, những tán lá xanh nở rộ trên cây dưới ánh nắng mặt trời!
Những tia nắng ấm áp lan tỏa khắp nơi, khiến người cảm thấy cực kỳ thoải mái!
"Lộc cộc lộc cộc".
Một chiếc xe ngựa trang trí xa hoa không nhanh không chậm chạy ở trong núi......
Phía sau xe ngựa xa hoa, còn đi theo mấy chiếc xe ngựa bình thường, trên xe cột chặt vô số cái rương lớn lớn bé bé, giống như nhà giàu nhân gia di chuyển.
Phía trước, mã phu vừa đuổi ngựa, vừa nói với người bên trong xe ngựa xa hoa: "Tiểu thư, đã đến Du Châu, chỉ cần đi thêm một vài ngày nữa là đến kinh thành."
Rất nhanh ——
Bên trong xe ngựa truyền đến một tiếng oán giận sắc bén của nữ nhân: "Vì sao mất nhiều thời gian như vậy?"
Bọn họ đã đi vài ngày rồi, còn phải đi thêm một vài ngày nữa!
Phiền chết người!
Mã phu nói: "Tiểu thư, đây đều là đường núi, trên đường xóc nảy, vì thế nên đi chậm lại một chút."
"Được rồi được rồi, chạy nhanh đi, nhanh lên một chút, không thể trì hoãn được."
"Vâng!"
Sau khi mã phu có được lệnh, roi ngựa trong tay nhẹ nhàng quất lên lưng ngựa một cái, con ngựa gào rống một tiếng, tăng tốc.
Tất nhiên, xe ngựa cũng tăng tốc.
Xóc nảy càng thêm lợi hại!
Vì thế ——
Chẳng mấy chốc, tiếng la hét chói tai vang lên từ bên trong xe ngựa!
Váy của Kỷ Mộ Thanh đã bị nhuốm hồng trà!
Kỷ Mộ Thanh đau lòng nhăn mặt, nhìn làn váy sang quý của mình, một đôi tay để giữa không trung, không biết nên đặt ở đâu.
"Muội giữ trà của mình như thế nào vậy? Đây chính là chiếc váy ta thích nhất."
Kỷ Mộ Thanh oán giận.
Kỷ Uyển Hân một bên cũng bị bỏng tay không nhẹ, nàng buông chén trà xuống, vừa thổi thổi tay mình, vừa nói: "Chờ tới kinh thành rồi, tỷ giặt đi là được."
"Muội nói ra thật nhẹ nhàng." Kỷ Mộ Thanh hừ một tiếng, tức giận đến nỗi đỏ mặt, nói tiếp một câu: "May mắn không phải làm bẩn bộ đồ ta mặc tiến cung, nếu không, ta sẽ xử đẹp muội."
Nha nha nha!
Tỷ lợi hại nhất!
Tuy nhiên, bộ quần áo Kỷ Mộ Thanh dùng để mặc khi tiến cung thực sự càng sang quý hơn. Đó là bộ váy được thiết riêng kế độc nhất vô nhị ở Thanh Châu.
Nghe nói, trên làn váy kia, nạm đầy đá quý cùng với viên ngọc, chỉ cần một viên cũng đủ để nuôi sống một gia đình bình thường trong vòng một năm.
Nhưng ——
Làn váy nạm đầy đá quý, không nặng hay sao?
Có thể di chuyển được sao?
Kỷ Uyển Hân ương ngạnh liếc mắt nhìn đại tỷ này của nàng một cái, không có ý định đáp lại, nàng chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vén rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài.
Toàn là những bụi cây!
Trong ánh mắt nàng không thể không hiện lên một chút lo lắng: "Không biết Vân Thư ở kinh thành thế nào?"
Nghe thấy hai chữ Vân Thư, Kỷ Mộ Thanh dùng một tay kéo người nàng tới.
Sau đó nghiêm túc nói: "Muội nghe kỹ cho ta, Kỷ gia chúng ta căn bản là không có một người gọi là Kỷ Vân Thư, nàng ấy không phải là thân nhân của chúng ta mà là kẻ thù của chúng ta. Nếu muội dám xem nàng ấy là muội muội, ta sẽ không buông tha cho muội."
"Đại tỷ......"
"Nàng ấy đã hại chết Tam đệ, còn khiến tổ mẫu tức chết. Lần này, nàng ấy lại suýt nữa hại chết đại ca. Người giống như nàng ấy, nên đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh không thể siêu sinh!"
Quá ác độc!
Nhưng, điều này cũng phù hợp với bản tính của Kỷ Mộ Thanh!
Tuy nhiên, Kỷ Uyển Hân lại mang khuôn mặt sầu khổ, rõ ràng không muốn nghe nàng ta nói, vì thế nàng nói: "Đại tỷ, Tam ca chết, sao tỷ có thể đổ lên người Vân Thư. Tam ca vốn là cố ý giết người."
"Đủ rồi!"
Kỷ Mộ Thanh đẩy nàng ra, cực kỳ phẫn nộ!
Nàng ta cúi người xuống, cả giận nói: "Lúc trước, Loan Nhi đáng chết kia đã gánh hết tất cả tội danh, nhưng, nàng ấy không chịu buông tha Tam đệ, khăng khăng đưa đệ ấy vào nhà giam, hại đệ ấy chết thảm. Rõ ràng, nàng ấy chỉ cần làm bộ không biết gì hết, Tam đệ sẽ không cần phải chết."
Đây là sự suy luận theo logic nào vậy?!
Thật là thần kỳ.
Chỉ đáng thương cho Loan Nhi!
Kỷ Uyển Hân biết nàng ta đang nổi nóng, vì thế không muốn cãi nhau với nàng ta, đơn giản chỉ dọn chén trà trong xe.
Kỷ Mộ Thanh vẫn chưa hết giận, nắm lấy tay và cảnh cáo nàng lần nữa: "Uyển Hân, muội nhất định phải nghe cho rõ, nha đầu chết tiệt kia, là địch nhân của chúng ta, là kẻ thù của chúng ta. Khi nhìn thấy nàng ấy, muội tốt nhất phải phân biệt rõ một chút."
Kỷ Uyển Hân không nói lời nào.
Vì thế, Kỷ Mộ Thanh nói tiếp: "Đại ca gởi thư về nói, hiện tại nàng ấy đang ở Dung Vương phủ."
"Hả?"
"Còn nghe đại ca nói, sau khi
nàng ấy phá hai vụ án ở kinh thành, đã được Hoàng thượng chú ý tới." Nói xong, Kỷ Mộ Thanh hừ một tiếng:" Thật là thú vị, hiện tại hình như nàng ấy đang giúp đỡ Dung Vương điều tra vụ 《Lâm Kinh Án》 gì đó, hiển nhiên, nàng ấy đã tìm được một chỗ dựa lớn. Không biết nàng ấy đã hạ độc gì với Dung Vương kia, không ngờ hắn che chở nàng ấy như thế. Ở Cẩm Giang cũng vậy, ở kinh thành cũng thế."
Trong giọng nói, rõ ràng mang theo một sự ghen ghét.
Bên cạnh, Kỷ Uyển Hân nhìn giống như đang thu dọn đồ vật, nhưng khi nghe được sự tình Kỷ Vân Thư và Dung Vương, trong ánh mắt dịu ngoan, ngay lập tức bịt kín một tầng lạnh lẽo.
Nàng nắm chặt chén trà đang cầm trên tay!
Tuy nhiên, Kỷ Mộ Thanh căn bản không thể nhìn thấy, ngược lại dùng khuỷu tay chọc nàng một cái, trên mặt mang theo nụ cười âm hiểm.
"Đúng rồi, nhi tử Thẩm Trường Khâm của Lễ Bộ Thượng Thư có lẽ cũng biết muội sẽ vào kinh, đợi sau khi ta trở thành Thái Tử Phi, cha sẽ lên kế hoạch cho muội. Chờ sau khi tới kinh thành rồi, muội hãy gặp mặt Thẩm Trường Khâm kia đi."
"Tỷ nói bậy gì đó!" Kỷ Uyển Hân xoay người qua.
"Thẹn thùng làm gì? Hắn sớm muộn gì cũng sẽ là phu quân của muội, các ngươi gặp nhau trước, không phải rất bình thường hay sao? Hơn nữa, lần này cha để muội đi cùng với ta vào kinh, không phải cũng vì mục đích này hay sao?"
Giọng điệu của Kỷ Mộ Thanh, thật sự là âm dương quái khí.
Khiến cho Kỷ Uyển Hân rất không vui!
"Chuyện của ta và hắn, không cần tỷ quan tâm." Trong khi nói, Kỷ Uyển Hân đơn giản ngồi xuống bên sườn xe ngựa, thờ ơ mở miệng: "Tỷ vẫn nên nghĩ lại về bản thân tỷ thì hơn."
"Ta nghĩ về bản thân mình?" Kỷ Mộ Thanh dùng ngón tay chỉ vào chính mình.
Mày liễu nhướng lên, Kỷ Mộ Thanh mang theo vẻ mặt ngạo kiều nắm chắc thắng lợi, cười cười: "Ta cần gì phải nghĩ? Dù sao, vị trí Thái Tử Phi này đã được chứng thực, không ai có thể lay chuyển. Rốt cuộc, đó là do Hoàng hậu định ra khi còn sống trên đời. Hoàng hậu là mẫu thân của Thái tử, một lời nói của Hoàng thượng là vàng, không ai có thể thay đổi."
Hừ!
Nhất định sẽ không.
Nhưng Kỷ Uyển Hân vẫn lo lắng nói một câu: "Nhưng lần này tiến cung tuyển phi, sẽ có rất nhiều nữ nhân, nếu như trong đó xảy ra chuyện gì, vậy tỷ......"
Lời còn nói chưa nói xong, Kỷ Mộ Thanh đã "Phi phi phi" vài tiếng.
Kỷ Mộ Thanh hung hăng trừng mắt với Kỷ Uyển Hân, không vui: "Muội nói hươu nói vượn gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Trong đó có thể ra chuyện gì? Mọi thứ đều đã định tất nhiên sẽ không thể thay đổi. Lần này trên danh nghĩa là tuyển phi, thật ra chỉ là một hình thức mà thôi. Hơn nữa, thế lực của Đại ca và Nhị ca trong triều như thế nào, muội không biết hay sao?"
Nàng bất quá mới nói vài câu mà thôi, Kỷ Mộ Thanh đã nói tới mấy chục câu!
Kỷ Uyển Hân giải thích nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở tỷ một tiếng mà thôi, để bản thân tỷ cũng chuẩn bị một chút, tránh cho...... "
"Được rồi, ta đã biết, không cần muội nhắc nhở. Nếu sớm biết như vậy, không nên để muội đi cùng với ta. Thật là phiền toái!"
Kỷ Mộ Thanh mang bộ mặt ghét bỏ!
Kỷ Uyển Hân cũng đã quen thói.
Hai người cứ duy trì sự trầm mặc như vậy, không ai nói một lời.
Xe ngựa đi về phía trước với tốc độ càng lúc càng nhanh. Sau khi chờ đợi ở Du Châu, hai ngày sau là có thể tiến đến kinh thành.
Với sự xuất hiện của hai người bọn họ, lốc xoáy ở trong kinh thành, cũng càng ngày càng lớn!